Chương 20: Ra Ngoài 2
Chương 20: Ra Ngoài 2
Chương 20: Ra Ngoài 2
Mọi người xung quanh cũng gật đầu phụ họa, bọn họ cũng cảm nhận được sự thay đổi của Cố Di Gia.
"Có sẽ là sức khỏe thật sự đã ổn hơn, con người chỉ cần cơ thể khỏe mạnh thì tâm trạng cũng trở nên tốt theo mà."
"Nếu là như thế thì tốt quá, vợ chồng cậu Minh Thành cũng không cần phải lo lắng cho nó suốt nữa, cứ sợ không biết lúc nào nó sẽ..."
*
Cố Di Gia đi vào nhà của bà nội Hoàng mới phát hiện trong nhà chỉ có một mình bà ở nhà.
Bà nội Hoàng đang phơi nắng mấy quả dưa leo vừa hái về để chuẩn bị làm dưa chua, chỉ cần muối xong là có thể ăn được cả năm.
Trong khoảng đất trống giữa sân có đặt mấy cái mẹt, trên mặt phơi đầy sợi dưa leo và đậu que. Đậu que có thể làm đậu que muối chua hoặc phơi nắng cho khô rồi cất đến mùa đông lấy ra ăn sẽ có hương vị đặc sắc riêng.
Mùa đông ở phía nam chưa bao giờ thiếu các loại rau củ nên bọn họ không thích ăn rau phơi khô.
Bà nội Hoàng nhìn thấy hai cô cháu Cố Di Gia thì cười gọi cả hai vào nhà.
Tính tình của bà nội Hoàng rất hiền lành nên nhiều người trong thôn đều thích và kính trọng bà, nhà ai gặp việc gì khó bà đều cố gắng giúp đỡ trong khả năng của mình.
Hai anh em Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng rất thích bà nội Hoàng, đôi khi Trần Ngải Phương muốn dẫn cô em chồng đến bệnh viện cũng sẽ gửi hai đứa ở nhà bà nội Hoàng.
Năm đó lúc mới sinh Cố Di Gia yếu ớt như một con mèo con, tiếng khóc nhỏ đến mức không nghe thấy được, lại không có mẹ ruột chăm sóc nên ai cũng cảm thấy cô không sống nổi. Chính bà nội Hoàng thấy không đành lòng nên đã ôm cô về nhà rồi nói với cô con dâu còn đang cho con bú trong nhà cho cô bú sữa hơn nửa tháng, cùng lúc đó bà lại dạy Cố Minh Thành mới mười tuổi cách để chăm sóc một em bé là như thế nào.
Cố Di Gia có thể sống sót có hơn một nửa là do công lao của bà nội Hoàng.
Cho nên hiện tại quan hệ của hai nhà rất thân thiết, hai anh em Cố Minh Thành đều kính trọng bà như bà nội ruột thịt của mình.
Cố Di Gia ngồi xuống gấp ô lại rồi mới hỏi: "Bà nội Hoàng, chị Bình Bình có ở nhà không ạ?"
"Hôm nay Bình Bình lên thị trấn rồi, nghe nói là trên thành phố cử giáo sư nông học xuống nông thôn dạy cho mọi người cách phòng sâu bệnh cho hoa màu, trong đội có mấy suất nên cử con bé đi học tập với đoàn giáo sư đó, giờ chưa về nhà đâu." Bà nội Hoàng rót cho Cố Di Gia một chén nước rồi hỏi: "Gia Gia thấy trong người sao rồi?"
"Bà nội Hoàng cứ yên tâm, sức khỏe của cháu tốt hơn nhiều rồi ạ." Cố Di Gia nâng mặt lên cười thật tươi với bà.
Mặc dù cô có một khuôn mặt đẹp như tiên nữ, khi không cười thì tựa như nàng tiên không dính bụi trần nhưng lúc cười rộ lên lại như ánh nắng mùa xuân làm cho cả thế giới sáng rực lên.
Bà nội Hoàng cực kỳ vui mừng, bà phát hiện ra lúc này trông cô có tinh thần hơn rất nhiều, trong lòng thầm gật đầu.
Cố Di Gia biết Bình Bình không ở nhà nên cũng không ngồi lâu để khỏi quấy rầy đến công việc của người khác, cho nên cô đã nhờ bà nội Hoàng chuyển lời cho Hoàng Bình Bình là lúc nào có thời gian rảnh thì qua nhà cô một chuyến.
Bà nội Hoàng hỏi có chuyện gì thì mới biết được là cháu gái của mình từng nhờ Cố Di Gia may quần áo nên khiển trách: "Sức khỏe của cháu không tốt, không thể chịu mệt, quần áo của Bình Bình cũng nhiều rồi, thiếu một bộ cũng không sao đâu."
Cố Di Gia cười cười ngượng ngùng nói: "Chị Bình Bình có trả tiền may quần áo cho cháu rồi ạ."
"Đây là đương nhiên, ai may quần áo cho người ta mà không lấy tiền chứ? Cháu tốt tính nên chỉ lấy một nửa tiền, Bình Bình cũng nói quần áo cháu may vừa đẹp lại vừa rẻ."
Cố Di Gia đáp lại: "Chị Bình Bình là người bận rộn, chị ấy thường xuyên được cử làm đại biểu của công xã chúng ta để lên thị trấn học tập và làm việc, vậy nên cũng cần phải ăn mặc xinh đẹp hơn ạ."
Lời này làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái, khuôn mặt của bà nội Hoàng tràn đầy ý cười.
Sau khi rời khỏi nhà bà nội Hoàng, Cố Di Gia cũng không đi đâu nữa mà che ô về nhà.
Cô mới đến gần cửa nhà thì thấy thím ba Cố đang đứng dưới bóng cây nói chuyện với một người phụ nữ trung niên có dáng người mập mạp.
Quần áo của người phụ nữ trung niên này rất lịch sự gọn gàng, không giống với nông dân, dáng người còn to béo như vậy nên bình thường cũng ăn được nhiều thứ tốt. Giờ chính là năm bảy ba, phải biết rằng thời buổi này không có bao nhiêu người có thể ăn đến mức mập mạp như vậy, nhìn xung quanh thì người gầy mới được xem là bình thường.