Chương 200: Hội Liên Hiệp Phụ Nữ 2
Chương 200: Hội Liên Hiệp Phụ Nữ 2
Chương 200: Hội Liên Hiệp Phụ Nữ 2
Bảo Hoa vốn đã rất dễ thương, lại được thừa hưởng những ưu điểm của Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành, mày đậm, mắt to, thần thái trong sáng, sau đó cuộn đuôi tóc thành hai búi nhỏ cài chúng ở sau đầu, cô bé mỉm cười lặng lẽ, trông rất tinh nghịch.
Bảo Hoa nhìn vào gương, vui vẻ nói: "Cô út của con là giỏi nhất, con thích lắm."
Khi mẹ cô bé chải tóc, chỉ chải hai chùm tóc đuôi ngựa cho cô bé, buộc cao cao ở hai bên trái và phải, những đứa trẻ khác cũng làm như vậy, không có gì đặc biệt cả. Cô bé thích nhất khi được cô út chải tóc cho cô bé.
Ăn sáng xong, cả nhà năm người cùng nhau ra ngoài.
Cố Minh Thành quyết định đi đưa hai con và Trần Ngải Phương với em gái đến trường, rồi sau đó mới đi làm. Hai đứa trẻ cực kỳ vui vẻ, đây là lần đầu tiên cha, mẹ và cô út cùng nhau đưa hai đứa đến trường, là một gia đình hoàn chỉnh.
Trần Ngải Phương lo lắng hỏi: "Nếu anh đưa chúng đến trường, liệu có làm trễ thời gian của anh không?"
"Không sao đâu." Cố Minh Thành trấn an cô ấy: "Hôm nay là ngày khai giảng, phụ huynh có con ở nhà sẽ cùng nhau đưa con đi học, quân đội cũng thông cảm, cho phép trễ một tiếng."
Quân đội không phải là không có tình người, vào một ngày đặc biệt như vậy, họ sẽ không quá khó khăn.
Khi Trần Ngải Phương nghe vậy, cô ấy không nói gì thêm.
Nhìn thấy dáng vẻ hai đứa trẻ vui vẻ như vậy, trong lòng cô ấy thực sự hơi đau xót.
Chồng cô ấy là một quân nhân, không thể lớn lên cùng hai con, thực ra chúng rất muốn được giống như những bạn nhỏ khác, có cha, có mẹ ở nhà để cùng nhau đưa con đi học.
Nhưng họ cũng không còn cách nào khác. Cô ấy biết hoàn cảnh không cho phép, cũng không bao giờ phàn nàn, nhưng nhìn con hạnh phúc như vậy lòng cô ấy lại thấy mềm mại.
Ra ngoài không lâu, họ gặp cả nhà Chu Kiến Quốc - Đoàn trưởng của trung đoàn 2 ở cổng khu nhà tập thể. Vợ chồng Chu Kiến Quốc cũng cùng nhau đưa con đi học.
Đoàn trưởng Chu và Diệp Huệ Cúc có ba người con trai, con trai lớn Chu Vệ Cương mười hai tuổi đang học lớp sáu, con trai thứ hai Chu Vệ Đông tám tuổi đang học lớp hai tiểu học, con trai thứ ba Chu Vệ Tinh sáu tuổi cũng học mẫu giáo.
Nhìn thấy họ, Diệp Huệ Cúc vui vẻ chào hỏi: "Đoàn trưởng Cố, Ngải Phương, hai người cũng đưa con đi học à."
Chu Kiến Quốc cũng cười nói: "Lão Cố, thật hiếm thấy đó, cuối cùng cũng đến lượt cậu đưa con đi học rồi."
Vợ anh ấy đã theo quân cách đây mấy năm, ngày đầu đi học mỗi năm, vợ chồng anh ấy đều đưa ba con đi học. Lão Cố thì lại kết hôn sớm hơn nhiều sĩ quan, tuy nhiên các con của anh ấy đều ở quê nên không thể trải nghiệm được niềm vui khi đưa con đến trường.
Nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của lão Cố, có thể biết anh ấy đang hưởng thụ thế nào.
Cố Minh Thành cố ý nói: "Cái gì mà cuối cùng cũng đến lượt tôi đưa con đi học? Tôi đã đưa bọn trẻ đến trường từ lâu rồi, nhưng do anh không nhìn thấy thôi."
Chu Kiến Quốc tốt bụng thuận theo: "Được, được cậu nói sao thì là vậy."
Hai gia đình cùng nhau đến trường một cách hoành tráng.
Diệp Huệ Cúc nhìn ba đứa nhóc trong nhà mình như chó với mèo, sau đó nhìn Bảo Hoa ngoan ngoãn được Cố Di Gia dẫn đi, cô ấy rất ngạc nhiên nói: "Ngải Phương này, Bảo Hoa nhà em thật đáng yêu, quả nhiên con gái vẫn luôn khiến người ta thấy thích."
Khi mang thai con trai út, thực ra cô ấy rất mong sinh được một bé gái.
Trần Ngải Phương lịch sự nói: "Không đâu, trông con chị rất năng động và hoạt bát, Bảo Sơn nhà em vẫn phải học hỏi các con của chị nữa." Những gì cô ấy nói đều là sự thật, Bảo Sơn quá ngoan ngoãn và trầm ổn, mất đi sức sống của một cậu bé lẽ ra phải có ở độ tuổi này. Hai bà mẹ lại bắt đầu khen con của nhau, họ cũng rất hài lòng về nhau.
Trần Ngải Phương đột nhiên nói: "À phải rồi nhóc thứ ba của chị học cùng lớp với Bảo Hoa, sẽ phải làm phiền cậu bé chăm sóc Bảo Hoa nhà em rồi."
Diệp Huệ Cúc mỉm cười gật đầu: "Điều đó là nên làm mà." Sau đó cô ấy gọi con trai thứ ba Chu Vệ Tinh đang chạy đằng xa lại nói: "Thằng ba này, con nghe chưa? Sau này ở trường con phải thường xuyên quan tâm em gái Bảo Hoa, đừng để ai bắt nạt em, con biết chưa?"