Chương 22: Không Quen Biết 1
Chương 22: Không Quen Biết 1
Chương 22: Không Quen Biết 1
Ngày hôm sau, Hoàng Bình Bình cầm vải tới.
Hoàng Bình Bình có một khuôn mặt tròn giống như trái táo, đây là một cô gái phương nam điển hình, khuôn mặt nhỏ xinh.
Vừa thấy cô ấy, trong đầu Cố Di Gia đã nghĩ đến kiểu quần áo phù hợp để tăng ưu điểm và che bớt khuyết điểm để tôn dáng người của cô ấy lên.
"Gia Gia, chị thích một bộ váy liền thân như của Cố Minh Nguyệt, em có may được không?" Hoàng Bình Bình hỏi rồi nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ: "Đợt trước, Cố Minh Nguyệt mặc bộ váy liền thân được may bằng sợi tổng hợp nhìn rất đẹp, nghe nói là dì cả sống trên thành phố của cô ta mua cho. Mỗi lần thấy cô ta mặc bộ đồ đó đi làm, bọn chị rất hâm mộ."
Không chỉ có mình Hoàng Bình Bình thấy hâm mộ mà rất nhiều cô gái ở trong thôn đều ao ước.
Có thể là Vu Hiểu Lan muốn so bì với hai anh em Cố Di Gia nên bà ta dạy dỗ con gái cực kỳ kỹ lưỡng, dù có phải vay tiền cũng muốn cho Cố Minh Nguyệt đi học trường trung học.
Cố Minh Nguyệt tốt nghiệp trung học xong thì nhờ dì cả sống ở thành phố kia hỗ trợ để xin làm công nhân thời vụ ở xưởng dệt trên thị trấn.
Mặc dù chỉ là công nhân thời vụ nhưng vẫn làm cho rất nhiều người cảm thấy hâm mộ, đó chính là công việc trên thị trấn, không chỉ nhận được tiền lương và phiếu mà còn cực kỳ nở mày nở mặt, tốt hơn nhiều so với làm việc nhà nông ở nông thôn.
Từ lúc đi làm ở trên phố, cách ăn mặc của Cố Minh Nguyệt càng lúc càng giống với người thành phố, cô ta thậm chí còn đeo đồng hồ.
Nhưng mà Cố Minh Nguyệt có thể như vậy cũng vì may mắn có một dì cả sống trên thành phố.
Vị dì cả kia của cô ta không có con gái mà chỉ có hai đứa con trai nên lại càng quý Cố Minh Nguyệt, đã vậy hai đứa con trai này đều là công nhân trong xưởng, chồng của bà ta cũng là thợ nguội cấp bốn trong xưởng máy móc nên cuộc sống của bà ta tốt hơn cô em gái Vu Hiểu Lan này nhiều.
Cố Di Gia gật đầu: "Em may được! Nhưng cần sửa lại một vài chỗ mới phù hợp dáng người của chị, chị mặc lên cũng sẽ đáng yêu hơn."
Hoàng Bình Bình nghe cô nói vậy thì đỏ mặt.
Bình thường cô ấy là một cô gái có tính tình hơi tùy tiện và cũng là một cô gái giỏi giang, lúc được một cô gái xinh đẹp "nâng" khuôn mặt mình lên rồi khen mình đáng yêu thì ai mà chịu nổi chứ.
"Gia Gia, em nói cái gì thế..."
"Em nói sự thật đó." Cố Di Gia cầm miếng vải lên xem xét: "Chị Bình Bình quả thật rất đáng yêu, mặc váy vào thì càng đẹp! Đúng không, Bảo Hoa?"
Bảo Hoa gật đầu, trả lời thật to: "Đúng ạ, cô Bình Bình đáng yêu nhất."
Hoàng Bình Bình vui như mở cờ trong bụng, cô ấy ôm lấy Bảo Hoa xoa xoa đầu cô bé, cái miệng nhỏ xíu này dẻo như kẹo ấy.
Tiễn Hoàng Bình Bình rời đi, Cố Di Gia ôm vải vào trong phòng đặt máy may.
Trong căn phòng đó có đặt một số đồ vật linh tinh xem như là phòng làm việc, nguyên chủ thường xuyên may quần áo ở trong này, quần áo của người trong nhà đều do cô tự tay may, ngay cả trang phục ngày thường của anh trai ở trong quân đội cũng đều do cô làm.
Cố Di Gia vừa cắt vải vừa nghĩ đến mấy tờ phiếu vải cô mới lấy ra hôm qua. Mùa hè đã tới, thời tiết càng lúc càng nóng, cô cũng nên may vài bộ quần áo mùa hè cho người trong nhà và may một bộ cho anh trai nữa.
Buổi tối, Cố Di Gia đợi mẹ con Trần Ngải Phương về nhà rồi nói chuyện này với họ.
Bảo Hoa, Bảo Sơn cũng không hề vui vẻ vì sắp có quần áo mới mà lại hỏi ngược lại: "Cô út, như vậy có mệt quá không ạ?" Bọn họ đều lo lắng cô út may quần áo sẽ mệt quá sức.
Trần Ngải Phương nói: "Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện quần áo không vội đâu, mọi người đều còn đồ mặc mà."
Nếu không phải sợ cô em chồng ở nhà mãi sẽ nhàm chán thì mọi người cũng sẽ không để cho cô may quần áo, họ chỉ sợ cô sẽ cảm thấy mệt, chuyện này cũng không thể đùa giỡn được.
Chưa nói đến chuyện lần này cô em chồng bị cảm nắng có phản ứng rất lớn làm cho cô ấy rất sợ, cơ thể của cô hiện tại còn chưa bồi dưỡng lại được.