Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 220 - Chương 220: "Cô Bé Là Người Yêu Của Cậu?" 2

Chương 220: "Cô Bé Là Người Yêu Của Cậu?" 2 Chương 220: "Cô Bé Là Người Yêu Của Cậu?" 2 Chương 220: "Cô Bé Là Người Yêu Của Cậu?" 2
Ngay khi Cố Di Gia nhìn đồng hồ, vẻ mặt rối rắm, Cố Minh Thành lại gõ cửa. Lúc đi vào thì nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay em gái cầm trong tay, sắc mặt của anh ấy nhất thời đen lại.

Ở thời đại này, ánh đèn cũng không tính là sáng sủa, Cố Di Gia không chú ý tới biểu cảm không đúng của anh trai cô, rất tự nhiên cất đồng hồ đi, rồi hỏi: "Anh cả, anh có chuyện gì sao?"

Cố Minh Thành đi vào, kéo một cái ghế bên cạnh tới ngồi xuống, nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là thấy đèn trong phòng em vẫn sáng nên anh qua đây xem em một chút, sao em còn chưa ngủ?"

"Em đang sắp xếp lại đồ đạc." Cố Di Gia cười nói với anh ấy: "Nghĩ đến ngày mai phải đi bệnh viện, trong lòng em có chút kích động." Lời này cũng không phải là nói dối, cô rất mong chờ sau khi đến bệnh viện, bác sĩ có thể nói cho cô biết, cơ thể cô có thể điều trị tốt lên.

Cô cực kỳ muốn có một cơ thể khỏe mạnh, không muốn trải qua cảm giác bị bệnh lại một lần nào nữa, không muốn chỉ có thể nằm ở trên giường tức ngực khó thở, mỗi nửa đêm đều tỉnh vì ho khan, đi vài bước là choáng váng hoa mắt...

Những điều đó đều làm cho cô rất bất lực. Cơ thể ốm yếu khiến cho cô thấy khó chịu, không phải cứ luôn giữ tinh thần lạc quan là có thể cho qua được.

Chẳng qua là những chuyện này cô đều không nói với anh cả chị dâu, để tránh cho bọn họ khó chịu trong lòng, bọn họ đã dùng hết sức chăm sóc cô, cho cô tất cả những gì tốt nhất, cô không đành lòng để bọn họ lại vì mình mà nhọc lòng.

Cô không nói, sao Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương lại không biết?

Cùng ở dưới một mái hiên, hai người cũng coi như là chăm sóc cô lớn lên, hiểu khá rõ tính nết của cô. Mỗi lần nhìn thấy vẻ ngoài ngoan ngoãn ân cần của cô, dù cơ thể khó chịu cũng cố gắng an ủi bọn họ, trong lòng bọn họ cũng khó chịu theo.

Bọn họ ngược lại mong cô tình nguyện nói thẳng là mình không thoải mái, mong cô tùy hứng hơn một chút, chứ không phải ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.

Cố Minh Thành đưa tay sờ sờ đầu cô: "Thật ra anh cũng rất kích động, có chút không ngủ được."

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh ấy, Cố Di Gia tin tưởng lời này của anh, miệng lại nói: "Cái này không thể được, ngày mai anh phải lái xe đưa em đi bệnh viện, không thể lái xe khi mệt." Sau đó cô còn nói: "Thật ra không lái xe cũng được, anh đạp xe đạp chở em là được rồi, nghe nói đường đến bệnh viện quân y cũng không xa..."

Cô biết anh cả là sợ xe đạp quá xóc nảy, hơn nữa mặt trời chiếu thẳng sẽ làm cho cô không thoải mái, cho nên mới mượn xe bộ đội. Lái xe từ bộ đội đến bệnh viện quân y chừng mười phút là đến, thật sự vô cùng gần. Cố Minh Thành cười nói: "Không sao, em không cần để ý nhiều, đêm nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai theo anh đi bệnh viện là được."

Hai anh em lại nói chuyện một lát, Cố Minh Thành dặn dò cô mau đi ngủ, rồi đứng dậy rời đi, thuận tay giúp cô đóng cửa lại. Cố Di Gia nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, lại nhìn về phía căn phòng dưới ánh đèn.

Lúc mới vào ở, trong phòng ngoại trừ một cái giường thì cũng chỉ có một cái tủ, rất trống rỗng. Hiện tại có thêm một cái bàn học, còn có hai cái ghế, chỗ dựa vào góc còn có một cái giá treo quần áo các loại.

Đồ đạc trong phòng chậm rãi đầy lên, đồ đạc càng ngày càng nhiều, hơi thở cuộc sống càng ngày càng đậm. Cô đột nhiên nở nụ cười, cảm thấy tâm trạng của mình giống như gian phòng này, dần dần được lấp đầy, không hề trống rỗng, không có chỗ về.

*

Sáng sớm hôm sau, khi mọi người trong nhà họ Cố thức dậy, cả nhà cùng nhau ngồi ăn sáng.

Bữa sáng hôm nay là bánh trứng gà và cháo loãng, trước mặt Cố Di Gia và Bảo Hoa còn có một ly sữa. Sức ăn của Cố Di Gia nhỏ, cô chỉ ăn mỗi non nửa cái bánh trứng gà và một ly sữa là no rồi, song cô lại ăn chậm, những người khác đều đã ăn xong, cô vẫn còn ngồi ở đây.

"Ăn đi."

Ăn xong bữa sáng, Trần Ngải Phương vừa ngồi một bên chải đầu cho con gái vừa hỏi: "Lão Cố, khi nào thì anh và Gia Gia đi?"

Cố Minh Thành trả lời: "Đợi khi nào mấy mẹ con ra ngoài thì bọn anh cũng sẽ đi."

Anh ấy không muốn ra ngoài quá sớm, vì thế luôn chờ người nhà của khu nhà tập thể đi làm rồi mới đưa em gái ra ngoài.

Đỡ cho khi bọn họ nhìn thấy lại muốn hỏi đông hỏi tây.

Trần Ngải Phương nghe xong gật đầu, rất bình tĩnh thét to nhìn hai đứa nhỏ, bảo hai đứa nhanh chóng đến trường, nếu không sẽ bị muộn học mất.

Chờ khi ba người bọn họ ra ngoài đi học và đi làm, trong nhà chỉ còn lại hai anh em Cố Di Gia và Cố Minh Thành.

Thời gian còn sớm, sau khi Cố Minh Thành quét dọn vệ sinh trong nhà xong, thuận tay sửa sang lại lồng gà đã làm, sau đó xách nước đi tưới rau, thuận tiện xới đất trong góc.
Bình Luận (0)
Comment