Chương 222: "Cô Bé Là Người Yêu Của Cậu?" 4
Chương 222: "Cô Bé Là Người Yêu Của Cậu?" 4
Chương 222: "Cô Bé Là Người Yêu Của Cậu?" 4
Chờ sau khi Cố Minh Thành rời đi, Cố Di Gia nhàm chán nhìn cây ngân hạnh phía trước.
Bên này có rất nhiều cây ngân hạnh, hàng cây cao lớn trong khu nhà tập thể của gia đình quân nhân chính là một cảnh đẹp, nghe chị dâu Diệp nói, chờ đến khi thời tiết chuyển lạnh, lá cây ngân hạnh đều trở nên vàng óng ánh, đó mới gọi là hoàn mỹ.
Cố Di Gia nâng cằm, nhìn gió thổi qua ngọn cây, điểm ánh sáng rơi nơi mặt đất cũng lắc lư theo, nhảy lên nhảy xuống, cô vui vẻ đếm những điểm sáng kia.
"Đồng chí Cố?"
Nghe thấy giọng nói, Cố Di Gia phản ứng chậm nửa nhịp, cô chậm rãi quay đầu và nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.
Chắc là vì sợ lại dọa đến cô giống lần trước, lần này giọng nói của anh nhẹ nhàng chậm rãi hơn rất nhiều, người đứng cũng hơi xa, một thân quân trang đứng dưới ánh mặt trời, cao ráo tuấn tú, làm người ta khó có thể rời mắt.
Cố Di Gia chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi: "Đoàn trưởng Phong, sao anh lại ở đây?"
Phong Lẫm cất bước đi tới, cách cô vài bước thì dừng lại, trầm giọng nói: "Tôi đưa binh sĩ bị thương tới chữa trị."
Cố Di Gia đột nhiên nhớ tới lúc nãy ở phòng ông Hồ, cô đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, hẳn là động tĩnh khi bọn họ tới bệnh viện. Vì thế cô hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
"Họ vẫn ổn, chỉ bị thương cánh tay và bàn tay, chảy chút máu." Phong Lẫm nhẹ nhàng bâng quơ nói, không nói tình huống cụ thể cho cô biết để tránh dọa đến cô.
Dù anh không hiểu phong tình nhưng cũng hiểu được có một số chuyện quá đáng sợ thì không nên nói với cô gái mình thích.
Cố Di Gia thấy thế cũng không hỏi tiếp, cô nhìn anh hỏi: "Đoàn trưởng Phong không bị thương chứ?"
"Không có." Phong Lẫm trả lời, bởi vì được cô quan tâm, tâm trạng anh nhảy nhót vui vẻ nhưng trên mặt anh vẫn là biểu cảm lạnh lùng, không người nào có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh.
Trong lúc hai người một hỏi một đáp, Cố Minh Thành mang thuốc trở về.
Nhìn thấy Phong Lẫm xuất hiện bên cạnh em gái, suýt chút nữa là anh ấy đã xù lông, giọng nói có chút gay gắt: "Phong Lẫm, sao cậu lại ở đây?"
Phong Lẫm bình tĩnh nói: "Tôi đưa binh sĩ bị thương tới."
Nghe vậy, Cố Minh Thành không còn để ý đến những thứ khác, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, anh ấy hỏi: "Nghe nói các cậu lên núi ba ngày, có phải đã gặp phải dã thú lớn ở trong núi phải không?"
Mỗi khi đến mùa thu, núi rừng ở đây sẽ thường xuyên có dã thú lớn như lợn rừng hay sói lui tới, bọn chúng thậm chí còn có thể tấn công người. Lúc này, bộ đội sẽ thường xuyên sẽ phái binh lính vào trong núi càn quét, xua đuổi những dã thú kia, đuổi chúng nó vào càng sâu trong rừng càng tốt, để tránh chúng nó xuống núi tấn công người.
Phong Lẫm nói: "Cũng may, chúng tôi đã đuổi chúng đi rồi."
Cố Minh Thành muốn hỏi thêm cái gì, chợt khóe mắt thoáng nhìn em gái ngồi bên cạnh, thế là anh ấy lại nuốt trở vào. Anh ấy sợ hỏi chuyện quá máu tanh, dọa em gái thì cũng không tốt.
Biết Phong Lẫm tới đây vì chuyện quan trọng, anh ấy cũng không đợi lâu, bèn nói: "Vậy cậu đi làm việc đi, chúng tôi đi trước, tôi còn phải về sắc thuốc cho em gái tôi."
Phong Lẫm gật đầu, nhìn túi thuốc trong tay anh ấy rồi lại nhìn Cố Di Gia, phát hiện sắc mặt cô rõ ràng đang nhăn lại. Chẳng lẽ là cô sợ uống thuốc?
Thuốc mà ông Hồ kê cho Cố Di Gia là thuốc để điều trị sức khỏe, nhưng rõ ràng là dựa trên thuốc đông y làm chủ, cần sắc uống, cho dù là người chưa từng uống qua, cũng biết hiệu quả của thuốc đông y.
Quả thật, khi Cố Di Gia nhìn thấy thuốc trong tay anh cả mình cầm là cô đã quên hết mọi thứ, cũng quên mất chút xấu hổ với đoàn trưởng Phong. Lúc này, cuối cùng cô cũng nhớ tới, cái gọi là thuốc điều trị sức khỏe thì chắc chắn là không thể thiếu thuốc đông y. Mà ông Hồ là một bậc thầy về y học cổ truyền.
Cố Di Gia ủ rũ rời đi theo anh trai.
Chỉ cần nghĩ đến không biết sau này mình phải uống thuốc đông y trong bao lâu, cô chợt có một loại khát vọng mãnh liệt muốn xuyên trở về hiện đại, đổi lại với nguyên chủ. Cùng lắm thì, mỗi khi đến lúc uống thuốc, hãy để nguyên chủ đến uống đi.
Phong Lẫm đứng ở đó, đưa mắt nhìn hai anh em bọn họ rời đi.
Một lúc lâu sau, anh cũng xoay người, đi về một hướng khác.
Trước khi đi, anh nhìn mấy chiến sĩ bị thương kia, sau khi xác nhận tình hình của bọn họ đã tốt hơn, cho nên cuối cùng anh cũng thấy yên tâm. Anh cho người ở chỗ này quan sát tình huống, anh đi về hướng văn phòng của ông Hồ.
Trong phòng làm việc của ông Hồ không có ai khác, chỉ có ông Hồ ngồi ở đó sửa sang lại một ít bệnh án của bệnh nhân, khi nhìn thấy anh đi vào, ông ấy không khỏi cười rộ lên.
"Thằng nhóc này, sao cậu lại tới đây? Mau lại đây ngồi." Ông Hồ đứng lên, muốn đi rót cho anh chén nước.
"Không cần đâu." Phong Lẫm đi qua, đỡ lấy ông ấy: "Ông ngồi đi."