Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225: "Hóa Ra Cậu Thích Đồng Chí Nữ Đó À?" 3

Chương 225: "Hóa Ra Cậu Thích Đồng Chí Nữ Đó À?" 3 Chương 225: "Hóa Ra Cậu Thích Đồng Chí Nữ Đó À?" 3 Chương 225: "Hóa Ra Cậu Thích Đồng Chí Nữ Đó À?" 3
Cố Di Gia uể oải dạ một tiếng.

Cô cảm thấy dường như mình đã ngửi được mùi đặc trưng của thuốc đông y.

Trước kia Cố Di Gia chưa từng uống thuốc đông y nhưng cô đã từng nhìn thấy người khác uống.

Cô còn nhớ rõ lúc trước có một người chị họ hay bị bệnh, không biết đã uống bao nhiêu thuốc đông y, mỗi lần cô tới nhà của bác cả đều có thể ngửi được mùi thuốc đông y đặc trưng nồng nặc trong phòng. Chờ đến lúc nhìn thấy chén nước thuốc đen thui có mùi lạ trước mặt chị họ thì cô mới thấy cực kỳ kinh dị.

Đặc biệt là lúc cô nhìn thấy chị họ uống thuốc rất khó khăn, uống xong còn bị nôn làm cho Cô Di Gia có ấn tượng sâu sắc, cô từng nghĩ dù có bị đánh chết cũng không chịu uống thuốc đông y, bị bệnh thì chỉ uống viên thuốc thôi.

Ai ngờ đâu lúc trước cô còn thề thốt chắc chắn giờ lại bị vả mặt.

Giữa trưa, Trần Ngải Phương vừa về đến nhà đã ngửi được mùi thuốc Đông y còn bay lượn trong không khí. Sắc mặt của cô ấy cứng lại, nhìn cô em chồng uể oải ngồi trong phòng khách thì hiểu được mọi chuyện.

Cố Minh Thành thấy cô ấy về nhà thì cười nói: "Vợ à, em mau rửa tay ăn cơm, món hôm nay là cơm hầm thịt khô đó."

Trần Ngải Phương cười vâng một tiếng, cô ấy đi rửa tay rồi ngồi vào bàn.

Thịt khô được lấy từ nhà cũ, là phần mà ông cả Cố làm riêng cho bọn họ, số lượng nhiều, hương vị khá ngon, có thể đoán được đây là mẹ kế Vu Hiểu Lan của bọn họ lén lút tích trữ.

Không ngờ ông cả Cố lại trực tiếp đưa lên xe cho bọn họ.

Hôm nay Cố Minh Thành cắt một ít thịt khô, bỏ thêm khoai tây và đậu nành, nấm hương hầm chung một nồi thành cơm hầm thịt khô, bên dưới còn có một lớp cơm cháy vàng rụm, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.

Không cần nói Trần Ngải Phương, đến cả người vẫn luôn ăn kiêng nên lâu rồi chưa ăn đồ có hương vị đậm đà như Cố Di Gia đều phải nuốt nước miếng. Tay nghề nấu nướng của anh trai cô thật sự quá tốt, bình thường lúc rảnh nên để anh ấy nấu cơm nhiều hơn.

Người có tay nghề nấu nướng tốt Cố Minh Thành lúc này múc cho em gái một nửa chén cơm trước rồi cười ha ha nói: "Gia Gia, nếm thử món cơm hầm thịt khô của anh nấu đi, ăn xong mới uống thuốc được."

Trần Ngải Phương nghe đến đây thì trong lòng hiểu rõ. Chẳng trách trưa nay lão Cố lại tốn nhiều tâm tư để nấu cơm trưa như thế, hóa ra là muốn cho em gái ăn ngon trước mới bắt cô uống thuốc.

Cố Di Gia ủ rũ, cơm hầm thịt khô ăn rất ngon nhưng cô nghĩ đến tí nữa phải uống nước thuốc thì hứng thú giảm đi. Dù sao thì chờ Cố Di Gia ăn cơm xong đã có một chén thuốc đen tuyền được đặt trước mặt cô.

"Gia Gia, độ ấm thích hợp rồi, không nóng cũng không nguội, em nhắm mắt lại uống hết một hơi nhé." Cố Minh Thành nói: "Làm vậy sẽ đỡ cảm giác đắng hơn."

Trần Ngải Phương đi lấy mấy viên kẹo tới dỗ: "Gia Gia ngoan, chị lấy đường cho em đây."

Hai vợ chồng ngồi chồm hổm ở đó để dỗ em gái đang có vẻ uể oải.

Cố Di Gia nhìn nhìn hai người, cảm thấy bọn họ đang dỗ mình giống như dỗ Bảo Hoa. Mặc dù cô không muốn uống thuốc này nhưng cũng hiểu đây là thuốc chữa trị sức khỏe của mình nên dù có khó uống đến đâu cũng phải uống.

Cô dùng vẻ mặt đau khổ bưng chén thuốc lên định uống một hơi hết sạch.

Nhưng chỉ mới uống một ngụm cô đã suýt bị buồn nôn nên mức phun hết ra, cơ bản cô không có cách nào uống hết trong một hơi.

Trần Ngải Phương vội vàng nhét một viên kẹo vào miệng cô: "Ăn một viên kẹo rồi uống thuốc tiếp."

Cố Di Gia ngậm kẹo để hương vị ngọt ngào át đi vị thuốc kỳ quái trong miệng, cô nói: "Để em ngọt miệng chút rồi uống."

Vốn là hai vợ chồng Cố Minh Thành sẽ về phòng ngủ trưa sau khi ăn xong nhưng lúc này bọn họ đều ngồi ở phòng khách để chờ Cố Di Gia uống thuốc.

Không nhìn thấy cô uống xong thuốc thì bọn họ đều lo lắng.

Ngậm xong viên kẹo, Cố Di Gia lấy lại tinh thần rồi nhắm mắt, uống một hơi cạn sạch, một viên kẹo lại được nhét vào trong miệng cô. Cố Minh Thành cười nói: "Tốt rồi tốt rồi, sau này uống thuốc đều làm như vậy sẽ không bị nôn ra nữa."

Cố Di Gia nhìn anh ấy một cái rồi yên lặng quay người đi, cô không muốn nói chuyện chút nào.

Trần Ngải Phương cũng thấy hơi buồn cười nhưng cô ấy biết những nước thuốc đông y này thật sự rất khó uống, cũng không hẳn là đắng mà là kỳ quái, hương vị rất kỳ lạ làm cho người uống chỉ muốn nôn ra.

Chờ đến khi mùi lạ trong miệng biến mất, Cố Di Gia cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi nên đã về phòng nằm nghỉ. Một giấc này cô ngủ thẳng đến chạng vạng, Trần Ngải Phương cũng đã tan làm về nhà. Cố Di Gia ra khỏi phòng với vẻ mặt còn ngái ngủ, nhìn thấy Trần Ngải Phương đang cầm một bó rau xanh vào cửa thì lơ mơ nói: "Chị dâu, chị về rồi ạ."
Bình Luận (0)
Comment