Chương 227: Kẹo Của Đoàn Trưởng Phong 1
Chương 227: Kẹo Của Đoàn Trưởng Phong 1
Chương 227: Kẹo Của Đoàn Trưởng Phong 1
Bảo Hoa leo lên trên ghế rồi lấy bình kẹo ra khỏi ngăn tủ, nhìn nhìn vào bên trong rồi gọi mẹ của cô bé: "Mẹ ơi, hết kẹo rồi." Trẻ còn đều thích ăn kẹo, Bảo Hoa cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng mà Trần Ngải Phương không cho phép mấy đứa nhóc ăn nhiều, kẹo trong nhà đều được đặt trong một chiếc lọ, cho phép hai đứa nhỏ mỗi ngày chỉ được ăn một viên, nhiều hơn thì không được.
Ngày nào Bảo Hoa cũng nhìn số kẹo trong lọ rồi đếm xem còn bao nhiêu viên, sau đó mới lấy ra một viên kẹo của mình. Có khi cô bé ăn luôn tại chỗ, có khi lại để dành đến ngày hôm sau, lúc đó cô bé sẽ có được hai viên kẹo.
Cô bé là người biết rõ nhất số viên kẹo trong lọ.
Gần đây cô út thường xuyên uống thuốc nên tốn khá nhiều kẹo, cô bé còn hơi lo lắng nếu hết kẹo thì mình sẽ không có kẹo để ăn, cô út uống thuốc cũng không có kẹo cho ngọt miệng, không biết cô có khóc hay không nhỉ?
Trần Ngải Phương còn định nói hết kẹo thì khỏi ăn nhưng lại nhớ đến thời gian gần đây cô em chồng đang uống thuốc đông y nên cần ngậm kẹo cho ngọt miệng.
Vì thế cô ấy đổi lại nói: "Vậy thì đi mua." Sáu đó lại nói với con trai đang làm bài tập: "Bảo Sơn, con đi tới cung tiêu xã mua một ít kẹo về, tiền và phiếu ở trong hộp đó."
Ở nhà bọn họ, tiền mua đồ ăn và phiếu đều được đặt ở trong hộp trên ngăn tủ cao vào mỗi cuối tuần, khi nào cần thì lấy trong đó.
Bảo Sơn chưa bao giờ tiêu tiền lung tung, Bảo Hoa còn nhỏ nên không với đến vị trí đặt hộp tiền. Cho nên Trần Ngải Phương rất yên tâm đặt tiền và phiếu ở chỗ này.
Cố Di Gia đi ra khỏi phòng: "Chị dâu, để em đến cung tiêu xã mua cho, Bảo Sơn cứ làm bài tập đi, với lại em cũng muốn đi mua một số thứ."
Trần Ngải Phương nghe thế cũng không từ chối.
Thật ra cô ấy hy vọng Cố Di Gia ra ngoài nhiều hơn chút, cũng coi như rèn luyện cơ thể. Theo như lời của ông bác sĩ kia thì không thể làm cho cô mệt nhưng cũng không thể để cô nằm yên một chỗ, mỗi ngày cần phải rèn luyện mức độ phù hợp, ra ngoài đi bộ một chút cũng là đang tập luyện.
Trước kia khi còn ở công xã, Cố Di Gia còn ra cửa hàng ngày để đi dạo đến cửa thôn, mặc dù sức khỏe không tốt hơn bao nhiêu nhưng cũng có chút tiến bộ, không còn thở gấp như lúc trước.
Nếu cứ duy trì hành động này lâu dài thì chắc hẳn có thể cải thiện sức khỏe thêm chút nữa.
Nếu không phải lúc ở trên xe lửa bị bệnh nặng một trận làm cơ thể cô trở nên ốm yếu như lúc đầu thì chắc cô vẫn tiếp tục rèn luyện chứ không phải là vào bộ đội là nằm một chỗ mấy ngày.
Trần Ngải Phương dặn dò: "Không cần phải đi nhanh như thế, nếu mệt em cứ đứng lại nghỉ ngơi. Với lại tí nữa sẽ ăn cơm tối, em nhớ về nhà đúng giờ nhé."
Cố Di Gia vâng một tiếng rồi nhìn nhìn, cô thấy Bảo Hoa đang ngồi trong vườn rau nhìn những mầm rau xanh. Cô hỏi: "Bảo Hoa, con có đi cung tiêu xã với cô út không?"
"Dạ con không đi đâu cô út." Bảo Hoa đứng dậy, trong tay cô bé còn cầm mấy viên kẹo, đây là số kẹo mà cô bé để dành được mấy ngày nay: "Con muốn đi chơi với Nhị Hoa và Tam Hoa."
Cố Di Gia ngạc nhiên: "Nhị Hoa và Tam Hoa là ai thế?"
Bảo Hoa nói: "Đó là hai chị em nhà chú Mã." Cô bé cười tủm tỉm: "Nhà chú Mã có ba chị em, tên ở nhà của bọn họ đều giống con, có một chữ Hoa. Tam Hoa là bạn học của con nên con muốn mời bạn ấy ăn kẹo."
"Chú Mã?" Cố Di Gia suy nghĩ: "Là chính ủy Mã à?"
"Đúng rồi ạ."
Cố Di Gia đã nghe nói về chính ủy Mã, anh ấy là chính ủy của trung đoàn 3, làm việc chung với anh trai của cô, sau khi nhà bọn họ đến quân đội được một ngày thì anh ấy còn tới thăm.
Nhưng mà lúc đó cô nằm trên giường, cả người mơ mơ hồ hồ nên không nhìn thấy người này.
Cố Di Gia đi ra ngoài với Bảo Hoa, thấy cô bé cẩn thận đặt mấy viên kẹo vào trong túi thì cười hỏi: "Tại sao Bảo Hoa lại muốn mời các bạn ấy ăn đường?"
Cô biết cô bé giữ thức ăn của mình rất kỹ, kẹo của mình cũng rất ít khi chia cho người khác. Đương nhiên, cô bé rất hào phóng với người cô út này, đây cũng là lý do mà cô cưng chiều Bảo Hoa hơn.
"Bởi vì các bạn không có kẹo để ăn." Bảo Hoa nói một cách đương nhiên: "Con nghe nói chú Mã không mua kẹo cho mấy chị em Tam Hoa, tiền phải gửi về cho ông bà..."
Mặc dù Bảo Hoa còn nhỏ tuổi nhưng khả năng diễn đạt khá tốt, Cố Di Gia hiểu được, cô chợt im lặng.
Thật ra có rất nhiều người giống như chính ủy Mã, tiền phải để dành gửi về cho ông bà, lúc trước anh trai của cô cũng như thế.
Nhưng mà anh trai cô là vì nuôi vợ nuôi con và nuôi em gái, nhưng vợ con của chính ủy Mã đều ở đây, gửi về cho ông bà thì chắc là gửi cho cha mẹ và người thân.
Cũng không biết gửi về nhiều hay không mà đến một viên kẹo cho mấy đứa nhỏ cũng không dám mua.