Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Mời Khách 1

Chương 231: Mời Khách 1 Chương 231: Mời Khách 1 Chương 231: Mời Khách 1
Hôm nay mời khách nên Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành phải đi mua nguyên liệu nấu ăn từ sáng sớm.

Ngày cuối tuần, hai đứa nhỏ cũng không cần đi học nên Trần Ngải Phương không gọi dậy sớm mà để cho bọn chúng ngủ nướng, Cố Di Gia cũng ngủ nướng theo.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô trước giờ đều giống như hai đứa nhỏ.

Chờ đến lúc bọn họ rời giường ăn sáng thì thấy Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương đã đi mua nguyên liệu nấu ăn về rồi. Trong tay hai người cầm không ít nguyên liệu khác nhau, có gà có móng heo và xương ống linh tinh, hai đứa nhỏ nhìn thấy thì mắt sáng rực.

"Mẹ ơi, nhiều thịt quá, hôm nay chúng ta được ăn thịt ạ?" Bảo Hoa kinh ngạc vui mừng hỏi.

Trần Ngải Phương cười nói: "Đúng rồi, hôm nay nhà chúng ta mời khách, có rất nhiều người tới đây, đến lúc đó Bảo Hoa cũng đừng chạy linh tinh khắp nơi nha." Bảo Hoa dạ một tiếng thật to.

Thời gian mời khách tới dùng bữa là chạng vạng.

Sau khi ngủ trưa dậy, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành bắt đầu bận rộn, giết gà giết vịt, hầm móng heo làm thịt kho tàu. Ban đầu Bảo Sơn còn muốn phụ cha mẹ nhưng bị cha mẹ đuổi ra ngoài.

"Có cha ở đây, Bảo Sơn không cần phải làm việc đâu." Cố Minh Thành sờ sờ đầu của con trai: "Con đi làm bài tập đi, có vấn đề gì không hiểu thì hỏi cô út của con."

Bảo Sơn chỉ đành lấy ra bài tập tiếp tục làm.

Cậu bé đã làm xong bài tập về nhà của thầy cô giao, lúc này lại tiếp tục làm bài tập của Cố Di Gia đưa, đây cũng là yêu cầu của bản thân cậu bé. Cậu bé cảm thấy bài tập của nhà trường quá đơn giản, chỉ một chút là viết xong rồi, chẳng có ý nghĩa gì cả nên cậu bé mới nhờ cô út ra một vài đề bài mà cậu bé cảm thấy hứng thú.

Bảo Sơn phát hiện cô út thật sự hiểu biết rất nhiều và đôi khi còn ra đề mục rất thú vị, làm cho cậu bé muốn ngừng mà không ngừng được.

Còn có, cậu bé cũng phát hiện, thật ra nội dung mà cô út dạy không chỉ hay hơn nội dung của các thầy cô ở trường học dạy mà còn cực kỳ phong phú, nếu cô út đi làm giáo viên thì cô nhất định chính là giáo viên được yêu thích nhất.

Cách nói chuyện sinh động thú vị làm cho lực chú ý của mọi người trong lúc vô tình bị kéo đến nội dung mà cô đang giảng.

Những đứa nhỏ thời đại này đa số phải làm việc phụ cha mẹ, không thì đi chơi, rất ít có đứa yêu thích học tập như Bảo Sơn, còn chủ động yêu cầu cho thêm bài tập.

Không chỉ hai vợ chồng Trần Ngải Phương cảm thấy kinh ngạc mà ngay cả Cố Di Gia đều rất hiếm thấy.

Cố Di Gia cũng phát hiện Bảo Sơn có cái đầu rất thông minh, lối suy nghĩ linh hoạt, phản ứng rất nhanh, có thể suy một ra ba, thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều lần.

Vào lúc Cố Di Gia kiểm tra bài tập cho Bảo Sơn, cô còn cười hỏi: "Bảo Sơn, con học giỏi như thế sau này nhất định có thể thi đậu đại học."

Bảo Sơn hơi nghi ngờ hỏi: "Cô út đang nói về Đại học công nông binh ạ?"

Từ lúc hoạt động thi đại học bị dừng lại thì chỉ có một cách duy nhất để đi đại học là vào Đại học Công nông binh, trường đại học này không cần phải thi mà phụ thuộc vào đề cử nhiều hơn.

Sắc mặt của Cố Di Gia hơi cứng lại: "Không phải."

Trong lòng cô quên tính, chờ đến khi thi đại học khôi phục lại thì Bảo Sơn cũng đúng lúc học trung học, có thời gian ba năm để cố gắng nên Bảo Sơn chắc chắn có thể thi đậu trường học tốt nhất. Còn bản thân cô đương nhiên cũng muốn tham gia thi đại học.

Bảo Sơn thấy cô út không nói gì thì cũng không hỏi tiếp, cậu bé tiếp tục cúi đầu làm bài.

Bảo Hoa đang ngồi bên cạnh đọc truyện tranh ngắn cũng thò lại gần: "Cô út, sau này con cũng muốn thi đại học."

"Được!" Cố Di Gia sờ sờ đầu của cô bé: "Vậy Bảo Hoa phải chăm chỉ đọc sách, không thể ham chơi giống những bạn nhỏ khác nha."

Bảo Hoa cúi đầu nhìn nhìn truyện tranh ngắn trong tay mình, đột nhiên thấy hơi chột dạ nên đặt nó sang một bên rồi cầm lấy một quyển sách: "Vâng, cô út, con sẽ chăm chỉ đọc sách."

Bảo Sơn ngồi đối diện phân tâm nhìn em gái một cái, sắc mặt vẫn bình tĩnh. Cậu bé cảm thấy may mắn, may mà hiện tại không thi đại học nếu không lấy tính nết của em gái thì cậu bé thật sự lo lắng cô bé có thi đậu được hay không.

Cố Di Gia nhìn thấy nhưng giả vờ không biết gì.
Bình Luận (0)
Comment