Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233: Mời Khách 3

Chương 233: Mời Khách 3 Chương 233: Mời Khách 3 Chương 233: Mời Khách 3
Hôm nay có nhiều người tới, đều là người ăn nhiều nên có thêm bao nhiêu cũng không đủ ăn, có thể làm món thịt khô hầm măng.

Măng khô được bọn họ mang tới từ nhà cũ, mỗi lúc tới mùa xuân thì người trong thôn sẽ lên núi hái măng phơi nắng thành măng khô, sau đó có thể mang đi bán hoặc tích trữ đến mùa đông để hầm với thịt, cũng xem như là món ngon hiếm có.

Cố Minh Thành nói chuyện với Phong Lẫm một lúc rồi lại vào phòng bếp phụ vợ mình nấu nướng, anh ấy không nỡ để cô ấy bận rộn một mình. Mặc dù không muốn để cho bắp cải nhỏ nhà mình ở cùng một chỗ với heo nhưng còn có hai đứa nhỏ nên anh ấy nghĩ chắc vẫn có chút tác dụng.

Bảo Hoa nhìn thấy hộp sắt đựng kẹo thì cực kỳ vui sướng: "Đây là kẹo phải không ạ?"

Cố Di Gia gật đầu: "Đây là của đoàn trưởng Phong mang tới đó." Cô mở ra hộp sắt cầm mấy viên đường chia cho cô bé và Bảo Sơn.

Bảo Hoa và Bảo Sơn đều rất lễ phép nói với đoàn trưởng Phong: "Chúng con cảm ơn chú Phong ạ."

Phong Lẫm đến chưa được bao lâu thì cảnh vệ Tiểu Vương cũng tới.

Tiểu Vương biết hôm nay nhà đoàn trưởng Cố mời khách ăn cơm nên định tới sớm chút để hỗ trợ, ai biết mới vào cửa đã thấy đoàn trưởng Phong ở đây, cậu ta cực kỳ kinh ngạc rồi nghĩ bản thân tới trễ quá.

Cậu ta cúi chào Phong Lẫm, vội vàng đi tìm đội trưởng.

Tiểu Vương hỏi: "Đoàn trưởng, có cần tôi hỗ trợ gì không ạ?"

Cố Minh Thành nói: "Không có việc gì đâu, cậu đi ra ngoài ngồi là được."

Trần Ngải Phương cũng nói: "Cậu ra ngồi nói chuyện với đoàn trưởng Phong đi, hôm nay mời mọi người đến ăn cơm chứ không phải gọi cậu đến làm việc, cậu cứ tự nhiên nhé."

Tiểu Vương nghe vậy thì da đầu căng chặt.

Ngồi tâm sự với đoàn trưởng Phong? Cậu, cậu ta không dám...

Khí thế của đoàn trưởng Phong rất mạnh làm cho cậu ta luôn cảm thấy dường như mình sẽ bị phạt chạy phụ trọng ba trăm dặm ngay sau đó, thật sự có rất ít người lại không cảm thấy sợ anh.

May mắn, Tiểu Vương không thấp thỏm được bao lâu thì mọi người ở trung đoàn 3 đã tới đây. Phó đoàn trưởng Lương, chính ủy Mã và một vài doanh trưởng, trong chốc lát nhà họ Cố đã náo nhiệt lên.

Khi bọn họ nhìn thấy đoàn trưởng Phong đã ở đây cũng không hề kinh ngạc, dù sao đoàn trưởng Phong và đoàn trưởng của bọn họ là tình cảm chứng minh bằng cả tính mạng, việc mời ăn cơm sao lại thiếu anh được.

Khách khứa đã đến nhà, Bảo Sơn cất bài tập lại rồi ngồi chiêu đãi khách cùng với Cố Di Gia.

Nhưng quan quân đã kết hôn còn đỡ, có một doanh trưởng còn chưa kết hôn nhận được trà từ Cố Di Gia thì mặt đỏ tai hồng, cho dù da mặt ngăm đen nhưng cũng không thể che lại sự ngại ngùng của anh ta.

Anh ta từng này tuổi còn chưa thấy đồng chí nữ nào xinh đẹp như thế.

Những người khác nhìn thấy thì vui vẻ, chính ủy Mã cười phì một tiếng rồi cố ý nói: "Tiểu La à, nghe nói nhà của cậu lại giục cậu kết hôn hả?"

Doanh trưởng La có ngoại hình cao to, nhìn người khá chất phác. Anh ta gãi đầu rồi ngượng ngùng nói: "Đúng là có giục nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?" Phó đoàn trưởng Lương cũng cười nói: "Không phải là chưa hợp ý của cậu chứ?"

Doanh trưởng La càng xấu hổ hơn: "Tôi còn chưa gặp được người ta..."

Nghe vậy thì mọi người đều cười ha ha, chính ủy Mã lại nói: "Được rồi, để tôi kiếm ngày cho cậu nghỉ dài hạn về nhà đi xem mắt, tốt nhất là lúc quay lại cũng dẫn vợ cậu tới đây đó."

Chính ủy chính là người không thể nhịn được cấp dưới của mình còn độc thân, chỉ muốn bọn họ đều tự giác như đoàn trưởng Cố, giải quyết xong việc lớn cả đời từ sớm, không khiến bọn họ phải bận tâm.

Doanh trưởng La bị trêu chọc thì càng thêm lúng túng, anh ta là người vụng về nên không biết phải phản bác như thế nào cũng không dám phản bác, trong chớp mắt cuối cùng anh ta nhìn thấy đoàn trưởng Phong đang ngồi uống trà ở chỗ kia nên đột ngột nói: "Đoàn trưởng Phong cũng còn chưa kết hôn mà!"

Lời này vừa nói ra thì mọi người đều im lặng. Có không ít người dùng ánh mắt nhìn doanh trưởng La như nhìn một người dũng sĩ, chuyện của đoàn trưởng Phong mà cậu cũng có thể nói à? Cẩn thận kẻo đoàn trưởng Phong phạt cậu chạy ba trăm dặm bây giờ.

Cố Di Gia cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía đoàn trưởng Phong, đúng lúc anh nhìn sang cô, không biết vì sao trái tim của cô đập mạnh, cô vội vàng thu ánh mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment