Chương 236: “Đây Là Bạn Của Cô À?” 2
Chương 236: “Đây Là Bạn Của Cô À?” 2
Chương 236: “Đây Là Bạn Của Cô À?” 2
"Chị dâu, chị về rồi." Cố Di Gia vội vàng buông que đan và len trong tay ra: "Thời tiết bây giờ vẫn còn nóng, buổi trưa chúng ta ăn mì trộn lạnh nhé! Để em đi nấu nước."
Buổi trưa có thể ăn món gì đó đơn giản, không tốn quá nhiều thời gian. Buổi tối khi hai đứa trẻ về thì sẽ ăn uống phong phú hơn, nhân tiện tẩm bổ cơ thể cho bọn trẻ.
Trần Ngải Phương nói: "Em không cần phải làm gì cả, em cứ đan tiếp đi, chị đi nấu bát mì là được."
Cố Di Gia không nghe lời cô ấy mà giúp rửa rau, sau đó đi chuẩn bị gia vị cho mì trộn lạnh, cô múc một thìa mỡ lợn nhỏ rồi bỏ vào chậu, nơi mì sẽ được đổ vào, đợi một lúc cho mỡ chảy và vớt mì ra.
Thêm mỡ lợn sẽ thơm hơn, giống như bibimbap mỡ lợn, mỡ lợn trộn với mì ăn cũng rất ngon.
Khi Trần Ngải Phương vớt mì đã luộc chín ra rồi đưa cho cô trộn mì. Cố Di Gia không làm được nhiều món, nhưng món mì trộn lạnh này cô làm rất ngon, hương vị mà người bình thường không làm ra được.
Trần Ngải Phương cũng học từ cô, nhưng món mì trộn lạnh mà cô ấy làm ra như thiếu mất hương vị nào đó, nó không quá tuyệt vời và khiến người ăn chưa đủ thỏa mãn. Cô ấy cảm thấy chắc là do tỉ lệ gia vị mà bản thân nêm nếm, bình thường cô ấy đều nêm theo cảm tính, cũng không giống tỉ lệ của em chồng, nên mì trộn lạnh cô ấy làm ra không được ngon như em chồng làm.
Để nói rằng tại sao Cố Di Gia giỏi nhất trong việc này thì chính là mẹ cô đã dạy cô.
Năm đó cô thi đỗ đại học ở phương Bắc, một mình ra Bắc học, mẹ cô nghe nói người phương Bắc đều ăn mì, lo lắng con gái lớn lên đã quen ăn cơm trắng sẽ không quen ăn mì Bắc, mà món mì con gái thích ăn nhất lại là món mì trộn lạnh do chính tay bà làm, thế nên bà quyết định dạy cô cách làm mì trộn lạnh.
Mẹ của cô đã cầm tay dạy cô trong suốt kỳ nghỉ hè, cuối cùng cô đã học được. Mỗi lần Cố Di Gia lười biếng hoặc không muốn ăn gì khác thì đều tự làm mì trộn lạnh.
Chưa kể, các cô gái trong ký túc xá ngày trước đều rất thích món mì trộn lạnh do cô làm, thậm chí họ còn mua một cái nồi cơm điện về đặt trong ký túc xá, chuẩn bị sẵn gia vị để thỉnh thoảng nấu mì ăn.
Ngoài mì trộn lạnh ra, thực ra Cố Di Gia cũng khá giỏi trong việc làm các món nộm, tất cả đều được học từ mẹ cô, bởi vì cách chế biến của những món này đều đơn giản nhất.
Khi Cố Minh Thành trở về, lúc ăn mì trộn lạnh anh ấy cười nói: "Mì hôm nay là do Gia Gia làm nhỉ."
"Ồ! Thế mà anh có thể nhận ra sao?" Trần Ngải Phương cố ý nói.
"Tại sao lại không chứ? Mì trộn lạnh do Gia Gia làm có một hương vị đặc biệt, tóm lại là rất ngon, ngon đến mức anh ăn hết năm bát một lần còn được."
Cố Di Gia nhìn vào bát tô lớn trước mặt anh trai mình, nếu có thể ăn được năm bát, cái bụng này thật sự sẽ không vỡ sao? Hay những người tham gia quân ngũ như bọn họ đều là vua bụng bự? Nhớ đến bữa tiệc ngày hôm qua, những sĩ quan kia đến, Cố Di Gia mới ngộ ra, có vẻ như những binh lính đó đều là vua bụng bự...
Ăn cơm trưa xong, Cố Minh Thành ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, phát hiện len và que đan trong cái sọt nhỏ đặt cạnh bàn, anh ấy có chút kinh ngạc: "Gia Gia bắt đầu đan áo len rồi à?"
"Vâng ạ." Cố Di Gia đáp: "Ban ngày không có việc gì nên em tìm chút việc để làm."
Cố Minh Thành nhìn chằm chằm vào hình dáng chiếc áo len đang được đan kia, gương mặt tràn đầy chờ mong, có vẻ như anh ấy sẽ sớm được nhận áo len do em gái đan rồi.
Trên thực tế, áo len của Cố Minh Thành rất lâu mới được nhận.
Bởi vì sau khi xe đạp và máy may được mang về, Cố Di Gia sẽ bắt đầu may quần áo cho chị dâu, cháu trai và cháu gái.
"Môi trường mới, cuộc sống mới thì cũng cần phải mặc quần áo mới." Cố Di Gia cười híp mắt nói: "Đúng lúc mùa thu đã đến, phải may quần áo mùa thu rồi." ư
Cố Minh Thành: "..."
Với công việc bận rộn, Cố Di Gia rất nhanh đã không thời gian để suy nghĩ lung tung nữa, ngay cả cuộc sống cũng trở nên nhiều màu sắc hơn. Chớp mắt đã đến lúc phải đến bệnh viện tái khám, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đều nhớ việc này, sau khi hai người bàn bạc với nhau, đã quyết định Trần Ngải Phương sẽ xin nghỉ phép vào ngày mai để chở Cố Di Gia đến bệnh viện bằng xe đạp.
Cố Di Gia cảm thấy áy náy: "Hay là để em tự đi."
Cố Minh Thành hỏi: "Em đi thế nào?"
"Đi xe đạp ạ!" Cố Di Gia thản nhiên nói, bây giờ trong nhà có xe đạp, không đi xe đạp thì đi bằng cái gì?
"Em biết đi xe đạp sao?" Cố Minh Thành nghi ngờ hỏi.
Cố Di Gia khịt mũi, lúc này mới nhớ ra, nguyên chủ chưa từng học đi xe đạp. Thứ nhất là từ nhỏ cô ấy đã ốm yếu nhiều bệnh, lo lắng rằng đạp xe đạp sẽ khiến cô ấy mệt mỏi, chị dâu Trần Ngải Phương thà đầu tắt mặt tối tự mình đưa đón cô ấy đi học ở thị trấn. Thứ hai là trong nhà chỉ có một chiếc xe đạp, là chiếc xe để cho chị dâu đến trường học, và cô ấy chưa bao giờ có cơ hội sử dụng nó.
Nhưng giờ Cố Di Gia sẽ đi được. Trước đây cô thường xuyên đi xe đạp, cô đạp xe đạp công cộng đã không biết bao nhiêu lần.