Chương 242: Đáng Sợ 4
Chương 242: Đáng Sợ 4
Chương 242: Đáng Sợ 4
Buổi tối lúc ăn cơm, Trần Ngải Phương kể chuyện các cô đến bệnh viện ngày hôm nay với Cố Minh Thành, nói cho anh ấy biết chẩn đoán bệnh của ông Hồ.
Cố Minh Thành nghe xong hết sức vui mừng: "Thật sự là quá tốt, xem ra tiếp tục điều trị xong, cơ thể Gia Gia nhất định có thể giống người bình thường."
Chỉ cần em gái không còn hai ngày trên ba ngày lại bị bệnh, không muốn giống khi còn bé, rất nhiều người đều nói em gái của anh ấy sống không quá hai mươi tuổi là anh ấy thấy vui rồi.
Qua Tết, em gái sẽ tròn hai mươi tuổi, thật ra anh ấy vẫn luôn lo lắng.
Bây giờ đã có ông Hồ, cuối cùng người làm anh như anh ấy cũng có thể nhẹ lòng hơn.
Mặt hai đứa bé cũng tràn đầy bất ngờ.
"Sau này cô út sẽ không đổ bệnh nữa sao ạ?" Bảo Hoa vui vẻ hỏi.
Cố Di Gia nói: "Cô út vẫn sẽ bị bệnh nhưng sẽ không nghiêm trọng hay quá thường xuyên như bây giờ." Ngay cả người khỏe mạnh cũng không dám cam đoan rằng sẽ không bị bệnh gì, vẫn không nên nói quá chắc chắn.
Sức khỏe của Cố Di Gia có những chuyển biến tốt hơn khiến cả nhà đều rất vui, còn vui hơn nữa chính là sắp đến Tết Trung thu.
Đây là Tết Trung thu đầu tiên mà Bảo Sơn và Bảo Hoa được đón với cả nhà kể từ khi bọn trẻ được sinh ra.
Tết Trung thu trước kia, Cố Minh Thành đều ở trong quân đội, Trần Ngải Phương mang theo Cố Di Gia cùng hai đứa trẻ qua đó, rõ ràng là thời gian đoàn viên nhưng luôn thiếu mất một người, trong lòng mọi người ít nhiều có chút tiếc nuối.
Tết Trung thu năm nay, nhà bọn họ cuối cùng cũng có thể đoàn viên.
Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đặc biệt coi trọng Tết Trung thu đầu tiên mà cả nhà được đón cùng nhau.
Bên cung tiêu xã cũng bắt đầu bán bánh Trung thu.
Một vài người không keo kiệt đều sẽ đi mua bánh Trung thu về.
Trần Ngải Phương cũng hào phóng mua bánh Trung thu, khiến hai đứa bé thèm thuồng không chịu nổi, chỉ có Cố Di Gia nhìn bánh Trung thu một cái, yên lặng rời đi.
Bánh Trung thu được gói trong giấy gói màu đỏ nhạt, một gói có mười cái, nặng khoảng nửa cân.
Bánh Trung thu ngày nay có hương vị rất đặc trưng, hơn nữa ăn vào cảm giác giống như đồ bỏ đi, đối với người đã từng thưởng thức đủ loại bánh Trung thu mà nói thì thật sự là không thể ăn.
Nhưng đối với người thiếu ăn thiếu mặc thời này, đây chính là món ngon tuyệt đỉnh.
Bảo Hoa cầm một miếng bánh Trung thu nhỏ, vui sướng ăn: "Cô út, cô thật sự không ăn sao? Bánh ăn rất ngon."
Cố Di Gia nói: "Cô không ăn đâu, phần của cô cho Bảo Sơn và Bảo Hoa ăn đấy."
Nghe vậy, hai anh em lập tức cảm động đến rớt nước mắt, cảm thấy cô út thật sự quá tốt với bọn nhỏ, có món gì ngon đều muốn cho bọn nhỏ, đến bản thân cũng không nỡ ăn.
Bị hai đứa nhỏ nhìn với ánh mắt cảm động, Cố Di Gia nở một nụ cười hiền từ thấu hiểu lòng người.
Trần Ngải Phương thầm lắc đầu, cô em chồng nào có không nỡ ăn, rõ ràng là không thích, khi mở ra, cô ấy nhìn biểu cảm của cô lúc nhìn thấy nhân bánh Trung thu là biết cô không thích ăn.
Tết Trung thu đến gần, quân đội cũng trở nên sôi nổi hơn.
Ngày đó Cố Minh Thành trở về, nói: "Ngày mai là Tết Trung thu, bên quân đội có chương trình văn nghệ, mọi người muốn đến xem không."
"Biểu diễn cái gì vậy?" Trần Ngải Phương tò mò hỏi.
"Là đoàn văn công biểu diễn, đại khái là ca hát nhảy múa." Cố Minh Thành thật đúng là chưa quen với mấy chương trình như này, lý do chủ yếu là vì trước kia anh ấy ra sức huấn luyện, muốn thăng cấp, nào có thời gian mà để ý những thứ này."Nếu mọi người cảm thấy hứng thú, anh sẽ dẫn mọi người đi, có thể dẫn theo người nhà."
Ngày trước vào Tết Trung thu, anh ấy đều đón lễ cùng với những sĩ quan độc thân kia, cảm xúc trong lòng khi đó khỏi phải bàn tới.
Rõ ràng anh ấy có vợ con mà lại bị xếp vào hàng ngũ sĩ quan độc thân.
Nhưng năm nay, cuối cùng anh ấy cũng có thể dẫn theo vợ và con đến khoe khoang trước mặt những người đàn ông độc thân kia, anh ấy không thể chờ đợi được nữa.
"Gia Gia cũng đi cùng nhé." Cố Minh Thành hỏi em gái: "Hiện tại sức khỏe của em đã tốt hơn rồi, có thể ra ngoài dạo chơi, vô cùng náo nhiệt."
Anh ấy rất thương em gái vì trước kia sức khỏe không tốt, phần lớn thời gian chỉ ở trong nhà, những chỗ như vậy đều chưa từng đi, cho dù công xã có hoạt động gì, cô cũng chưa bao giờ tham gia.
Cố Di Gia cười gật đầu: "Được ạ."