Chương 25: Từ Chối 1
Chương 25: Từ Chối 1
Chương 25: Từ Chối 1
Lúc đầu Khương Tiến Vọng chỉ cảm thấy khiếp sợ, sau đó là không vui, thậm chí còn hơi tức giận.
Anh ta rất ít khi bị người khác từ chối, cũng hiếm khi nếm trải mùi vị bị từ chối, xưa nay chỉ có người khác nịnh nọt anh ta, đặc biệt là mấy người phụ nữ đó, mỗi một người khi gặp anh ta đều mở miệng tươi cười, nói năng nhỏ nhẹ, bày ra dáng vẻ hoàn hảo nhất.
Chỉ có Cố Di Gia là từ trước đến nay luôn thờ ơ, bây giờ còn nói không quen biết anh ta.
Khương Tiến Vọng vẫn nhớ rõ tình huống lần đầu tiên gặp Cố Di Gia.
Lần đó có một số nhà xưởng trong thành phố tổ chức hoạt động hữu nghị cho các nam nữ thanh niên cùng tham dự, đây cũng chính là một cuộc xem mắt trá hình.
Lúc ấy, anh ta đang xem mắt với một đồng chí nữ làm việc trong xưởng dệt, đối phương là người thành phố, nhan sắc không tệ, cũng biết cách ăn diện, điều kiện gia đình cũng tốt, cha mẹ đều là cán bộ làm việc ở văn phòng khu phố, bản thân cô nàng cũng là công nhân chính thức của xưởng dệt.
Nhưng khi Cố Di Gia xuất hiện, đối tượng xem mắt vốn dĩ không tồi này lập tức trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
Hôm ấy, cô lên thị trấn để tìm Cố Minh Nguyệt.
Hai chị em đi chung với nhau, gương mặt thanh tú của Cố Minh Nguyệt cũng trở nên mờ nhạt, càng khiến vẻ đẹp của Cố Di Gia trở nên nổi bật, giống như giai nhân được miêu tả trong những bài thơ cổ, vừa xa cách vừa xinh đẹp.
Chỉ một cái liếc mắt thôi cũng khiến Khương Tiến Vọng động lòng.
Lúc đó anh ta gấp gáp không nhịn được bước tới trước mặt Cố Di Gia rồi tự giới thiệu bản thân.
Cố Minh Nguyệt thấy Khương Tiến Vọng bước đến đã không khống chế nổi sự vui mừng của bản thân, hiển nhiên là cô ta có hảo cảm với người đàn ông này nhưng Cố Di Gia lại chẳng phản ứng gì, thậm chí còn có ý lảng tránh.
Sau khi Khương Tiến Vọng quay về đã từ chối đối tượng xem mắt, lúc nào anh ta cũng nhớ đến Cố Di Gia và tìm người hỏi thăm tin tức của cô.
Muốn tìm hiểu cũng chẳng phải chuyện gì khó, cô gái xinh đẹp như Cố Di Gia thật sự quá ít, hơn nữa cô còn là khách quen của bệnh viện, còn có Cố Minh Nguyệt ở đó, vì thế anh ta cũng không tốn công mấy.
Sau khi hỏi thăm rõ ràng, Khương Tiến Vọng nóng lòng muốn mời bà mối đến để lo việc mai mối, tuy anh ta tạm thời chưa tới nhà nói chuyện vì e ngại Trần Ngải Phương nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ mong Cố Di Gia.
Khó khăn lắm mới gặp được cô trên phố, anh ta cảm thấy đây chính là duyên phận của hai người bọn họ.
Nhưng Cố Di Gia lại nói không quen anh ta?!
Có điều khi nhìn thấy gương mặt của cô, cơn giận trong lòng Khương Tiến Vọng lại biến mất như có phép lạ.
Thời tiết hiện tại vốn dĩ rất nóng, đi đi về về dưới ánh mặt trời đã làm cả người đổ đầy mồ hôi, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Nhưng khi đôi mắt trong veo của Cố Di Gia liếc sang giống như có một cơn gió mát lạnh thổi qua, xoa dịu sự nóng nảy và mất kiên nhẫn trong lòng anh ta.
Sắc mặt của Khương Tiến Vọng dịu lại, cười nói: "Đồng chí Cố, chúng ta đã gặp qua vài lần rồi mà, sao lại nói không quen biết chứ? Đồng chí Cố có khỏe không? Hôm nay lên thị trấn có việc gì sao?"
Cố Di Gia không lên tiếng.
Cô cụp mắt, nghĩ đến cốt truyện trong tác phẩm niên đại kia, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.
Nguyên chủ vốn dĩ không nghĩ tới chuyện gả cho Khương Tiến Vọng, bản thân cô cũng thế. Chỉ cần nghĩ đến chuyện nguyên chủ chết thảm vì bị anh ta ép hôn, cô đột nhiên có suy nghĩ muốn giết chết người này.
Không sai, trước kia tính tình của cô nóng nảy như vậy đấy, đáng tiếc bây giờ sức khỏe đang không tốt, tạm thời không nổi điên lên được.
Mấy bà lão xung quanh nghi ngờ quan sát hai người, có quen biết thật sao?
Bọn họ nhìn Khương Tiến Vọng, đồng chí nam này ăn diện không giống người bình thường, chắc là gia đình có điều kiện. Nhưng họ lại yêu thích cô gái nhỏ Cố Di Gia này hơn, thấy đôi mắt của Khương Tiến Vọng cứ dán lên người con gái nhà người ta, khó tránh khỏi có mấy phần sỗ sàng.