Chương 252: Báo Cáo Yêu Đương 1
Chương 252: Báo Cáo Yêu Đương 1
Chương 252: Báo Cáo Yêu Đương 1
Sau khi truyền đạt lời của đoàn trưởng thì Tiểu Trương vui vẻ rời đi, hoàn toàn không biết lúc này sắc mặt đoàn trưởng Cố trông khó coi đến mức nào.
Sắc mặt của Cố Minh Thành ngồi ở bên kia cũng thay đổi, anh ấy ước gì có thể đi tìm em gái ngay bây giờ.
Anh ấy yên tâm để lão Phong đưa em gái về nhà đúng không? Nhưng chính vì lão Phong đưa mà anh ấy lại càng không yên tâm hơn?!!!
Trần Ngải Phương ngồi bên cạnh đang xem biểu diễn, cô ấy quay đầu lại hỏi: "Sao thế? Tiểu Trương đến đây làm gì vậy anh?"
Cố Minh Thành bèn nói cho cô ấy biết những lời Tiểu Trương vừa nói.
Trần Ngải Phương nghe vậy rất vui mừng bảo: "Đã có đoàn trưởng Phong ở đó thì chúng ta không cần lo lắng về Gia Gia, cũng không cần phải ra ngoài tìm em ấy nữa, để cho con bé đi chơi vui vẻ đi."
Cô ấy thầm nghĩ liệu đoàn trưởng Phong có làm điều gì đó không, chẳng hạn như lợi dụng Tết Trung thu để bày tỏ tình cảm của mình với Gia Gia...
Bên cạnh đó, đồng chí Hứa mà cô ấy gặp được ở bệnh viện lúc trước là cán bộ ở đoàn văn công, rõ ràng cậu ấy rất thích Gia Gia, điều này cho thấy Gia Gia nhà bọn họ là một cô gái rất được những đồng chí nam yêu thích, có đồng chí nam theo đuổi là chuyện rất bình thường.
Nếu đoàn trưởng Phong không hành động nhanh chóng thì Gia Gia được người khác theo đuổi thì sao bây giờ?
Cố Minh Thành lẩm bẩm, chính là vì sự xuất hiện của con sói đó nên anh ấy mới lo lắng đó!
"Anh nói gì thế?" Xung quanh có hơi ồn ào, Trần Ngải Phương không nghe thấy chồng mình nói gì.
Cố Minh Thành im lặng không lên tiếng, anh ấy cũng không có hứng thú xem biểu diễn nữa, vốn dĩ anh ấy đến đây không phải để xem mà là tháp tùng vợ con.
*
Ở phía bên này, hai đồng chí vừa vun đắp tình cảm vừa chậm rãi đi tới trụ sở dưới ánh trăng trong veo.
Hai người đều là tấm chiếu mới, lần đầu hẹn hò nên thực sự cũng không biết phải làm sao, bởi vì hoàn cảnh hiện tại, thậm chí bọn họ còn không dám nắm tay, giữa bọn họ vẫn còn có một khoảng cách.
Dù trên đường có rất ít người nhưng Phong Lẫm vẫn chú ý đến hình tượng của bản thân khi khoác lên mình bộ quân phục màu xanh lá cây.
May mắn thay, Cố Di Gia mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và không cho phép những tình huống xấu hổ xảy ra, mà Phong Lẫm cũng sẵn sàng hợp tác với cô.
Vì vậy không khí giữa hai người cũng khá tốt, không gượng gạo và nhàm chán như trong suy nghĩ.
Cố Di Gia nói về những chuyện mà cô làm gần đây.
"Khi em gặp anh ở cung tiêu xã ấy, em có mua một ít len màu xám đúng không nào? Em chuẩn bị đan một chiếc áo len cho anh trai của em." Cô mỉm cười: "Thật ra em đã đan xong từ hai ngày trước, nhưng anh trai của em còn chưa biết, ngày mai em định tạo bất ngờ cho anh ấy."
Đoàn trưởng Phong nghe thấy thế, anh chợt cảm thấy hơi hâm mộ.
Anh cũng muốn một chiếc áo len do cô tự đan.
Nhưng mà... Phong Lẫm nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh, dáng người cô rất mảnh khảnh, đặc biệt là vòng eo thon gọn đến mức tưởng chừng như anh có thể ôm được nó bằng một tay.
Anh cảm thấy cô quá gầy, sợ làm cô mệt mỏi nên đã kìm lại mong muốn của bản thân.
Cố Di Gia nói: "Sau khi cung tiêu xã bán len màu khác, em định đan một chiếc áo len cho mọi người trong nhà..." Nói đến đây, cô nhìn bạn trai bên cạnh và vui sướng nói tiếp: "Đến lúc đó em sẽ đan một cái cho anh."
Bọn họ là người yêu của nhau, đan cho bạn trai một chiếc áo len cũng được đúng không nhỉ?
Phong Lẫm vừa ngạc nhiên và vừa mừng rỡ trong giây lát: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi." Cố Di Gia mỉm cười, cô rất thích phản ứng ngạc nhiên hiếm hoi của anh, cô cảm thấy đoàn trưởng Phong cũng không phải là người khó đoán.
Phong Lẫm chỉ ngạc nhiên và vui mừng trong chốc lát, anh nói: "Quên đi thôi, lỡ như em mệt mỏi..."
"Không đâu, nếu mệt thì em sẽ nghỉ ngơi." Cố Di Gia an ủi anh: "Bây giờ em rất yêu quý cơ thể của bản thân, em sẽ uống thuốc đúng giờ mà."
Cô luôn ghi nhớ tất cả lời dặn dò mà bác sĩ căn dặn và chăm sóc cơ thể tốt hơn bất kỳ ai khác.
Thân thể là của riêng cô, nếu không tự chăm sóc bản thân thì hậu quả sẽ phải gánh chịu, nỗi đau này không ai có thể gánh chịu thay cho cô.
Vì vậy cô chưa bao giờ qua loa trong vấn đề này, dù thuốc có khó uống đến đâu, cô cũng không bao giờ lãng phí một ngụm, sau khi đã quen với mùi vị kỳ lạ của thuốc, cô cũng không cần ăn kẹo ngọt nữa.
Trong lòng Phong Lẫm chợt nóng bừng cả lên, anh vừa mong chờ chiếc áo len cô đan cho anh, anh vừa dặn dò: "Nếu mệt quá thì đừng làm nữa nhé."
Anh thà không có chiếc áo len mà cô đan cho, anh muốn cơ thể của cô trở nên tốt hơn.
"Ừm, em biết rồi." Cố Di Gia ngoan ngoãn đáp lời, cô luôn coi trọng lòng tốt của người khác.