Chương 256: Phản Ứng Của Lão Cố 1
Chương 256: Phản Ứng Của Lão Cố 1
Chương 256: Phản Ứng Của Lão Cố 1
Khi mấy người Cố Minh Thành trở về nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh, chỉ có đèn ở hành lang đang bật, lờ mờ chiếu sáng cái sân ba tấc dưới hành lang, tựa như đang đợi người ta về nhà.
Trần Ngải Phương nhỏ giọng nói: "Có vẻ như Gia Gia về nhà rồi, chắc là đang ngủ."
Sức khỏe của cô em chồng không thể thức khuya, xưa nay luôn ngủ sớm dậy sớm, bây giờ đã muộn rồi, cô không thức nổi nên đi ngủ trước cũng không có gì ngạc nhiên.
Trong lòng Cố Minh Thành vô cùng bứt rứt khó chịu.
Vốn dĩ anh ấy về nhà là muốn tìm em gái mình hỏi chuyện, nhưng nếu em gái đã ngủ rồi thì làm sao anh ấy nỡ đánh thức cô dậy chứ.
Thôi đi, để ngày mai hỏi vậy.
Bảo Hoa cũng nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay cô út không có xem biểu diễn với chúng ta sao ạ?"
Khi buổi biểu diễn bắt đầu, cô út không quay lại nữa, mặc dù Bảo Hoa, Bảo Sơn đang xem buổi biểu diễn nhưng chúng vẫn chú ý đến chuyện này.
Trần Ngải Phương vỗ vỗ đầu cô bé nói: "Được rồi, các con mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học nữa."
Thực ra hai anh em vẫn còn rất hăng hái, hiếm khi chúng được tham gia vào các hoạt động Tết Trung thu như này, cả đêm tâm trạng của hai nhóc đều rất phấn khích, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng không dám trái lời mẹ nên hai anh em ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi.
Khi đi ngang qua phòng Cố Di Gia, mọi người đồng loạt đi nhẹ lại, sợ làm phiền cô chưa sâu giấc.
Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành cũng vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Nhưng nằm trên giường, Cố Minh Thành cứ trằn trọc tới lui, không ngủ được.
"Lão Cố, anh đang làm gì vậy?" Trần Ngải Phương rất buồn ngủ nhưng sự trằn trọc xoay tới xoay lui của Cố Minh Thành lại làm phiền đến chị ấy, Trần Ngải Phương có chút bực bội.
Cố Minh Thành sáp tới, nói với chị ấy: "Vợ à, em nói xem hôm nay khi Phong Lẫm đưa Gia Gia về, cậu ấy có nhân cơ hội làm gì em ấy không?"
"Có thể làm gì được?" Trần Ngải Phương tức giận nói: "Anh vẫn không tin con người Đoàn trưởng Phong sao?"
Nếu ngay cả con người của Đoàn trưởng Phong cũng không thể tin được thì e rằng trên thế giới này sẽ không có ai có thể tin tưởng được nữa.
Cố Minh Thành nói: "Tất nhiên là anh tin tưởng con người cậu ấy nhưng cậu ấy cũng là một người đàn ông mà..."
Anh ấy cũng là đàn ông, còn là người đàn ông đã có gia đình, cũng xem như là người từng trải, anh ấy càng hiểu rõ bản tính của đàn ông, nhất là khi đối mặt với cô gái mình thích, sẽ rất khó kiềm chế bản thân mà làm ra chuyện gì đó.
Chỉ có điểm này là anh ấy không tin tưởng Lão Phong, anh ấy sợ Lão Phong sẽ chạy đến trước mặt em gái trực tiếp thổ lộ với cô, giống như lúc đầu Lão Phong "lật bài ngửa" với anh ấy vậy, ai có thể chịu nổi?
Trần Ngải Phương bị anh ấy phiền đến nỗi vô cùng khó chịu, chị ấy dứt khoát cầm chiếc gối của mình dịch vào bên trong, giữ khoảng cách với anh ấy, rõ ràng là đang tỏ ra ghét bỏ anh ấy.
Cố Minh Thành: "..."
Cố Minh Thành bị vợ ghét bỏ chỉ có thể ấm ức đi ngủ.
***
Cố Di Gia ngủ thẳng một giấc đến sáng.
Tuy tinh thần của cô rất phấn khởi nhưng cơ thể này không do cô quyết định, cứ phấn khởi phấn khởi rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Kể từ khi bắt đầu điều dưỡng cơ thể, chất lượng giấc ngủ của cô đã được cải thiện đáng kể, cô không còn bị thức giấc giữa đêm vì lên cơn ho, tim đập nhanh hay đổ mồ hôi không rõ nguyên nhân như trước đây nữa.
Lần này cô ngủ khá ngon.
Chỉ có buổi sáng khi thức dậy, cô có ho vài tiếng, cổ họng có hơi khô.
Cô mò mẫm rót một cốc nước ấm từ trong bình thủy ra, cầm trên tay chậm rãi uống, cuối cùng cũng kìm được cơn khô trong họng, người cũng tỉnh táo hơn.
Đợi Cố Di Gia thay quần áo xong đi ra ngoài thì cô phát hiện mọi người trong nhà đều đã ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra ngoài.
"Gia Gia, em tỉnh rồi à, mau lại đây ăn sáng này." Trần Ngải Phương vừa buộc tóc cho con gái vừa nói với cô.
Còn Cố Minh Thành thì nhìn cô bằng ánh mắt đầy lửa.
Cố Di Gia ngồi xuống, cầm lấy quả trứng luộc để dành cho cô, đầu tiên cô xoay xoay nó lên bàn, nghiền nát vỏ trứng rồi từ từ bóc vỏ.
"Gia Gia, tối qua không có chuyện gì chứ?" Cố Minh Thành hỏi.
Cố Di Gia khó hiểu nhìn anh trai mình: "Không có gì ạ."
Cố Minh Thành ngập ngừng ấp úng, anh ấy muốn hỏi làm sao mà cô gặp được Phong Lẫm, Phong Lẫm có làm gì cô hay không, nhưng anh ấy sợ mình hỏi quá thẳng thắn như vậy, lỡ đâu khiến em gái hiểu ra thì sao?
Theo anh ấy, em gái mình vẫn còn nhỏ, không cần phải sốt sắng tìm bạn trai như vậy.