Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288: Giới Thiệu Người Yêu 1

Chương 288: Giới Thiệu Người Yêu 1 Chương 288: Giới Thiệu Người Yêu 1 Chương 288: Giới Thiệu Người Yêu 1
Về đến nhà đúng lúc ăn cơm chiều.

Tối nay có canh gà nóng hổi, nấu bằng nồi sứ, canh gà vô cùng tươi ngon, Cố Di Gia uống hơn nửa bát, cảm thấy cơ thể rất ấm áp.

Trước kia cô không thích ăn canh, nhưng bây giờ lại khác.

Có thể do hiện tại thân thể yếu ớt, có thể do nguyên liệu nấu ăn ở niên đại này đều thuần thiên nhiên, canh hầm vô cùng ngon miệng, cũng có khả năng người không có gì càng muốn cái đó... Dù sao, đột nhiên Cố Di Gia thích ăn canh, canh gà, canh vịt nấu măng khô, súp chân giò... Chỉ cần canh ngon, cô đều thích uống.

Sau khi uống canh xong, cơ thể chảy mồ hôi, cảm giác vô cùng thoải mái.

Đột nhiên Trần Ngải Phương nói: "Gia Gia, uống xong thuốc rồi, ngày mai phải đi bệnh viện khám lại, không biết thời tiết như thế nào."

Trung Thu qua đi, thời tiết càng ngày càng lạnh, khả năng còn sẽ mưa.

Không tiện đi ra ngoài.

Cố Di Gia dừng động tác ăn canh.

Cố Minh Thành nói: "Không sao, nếu mưa, anh mượn xe chở Gia Gia đi."

Nghe xong, Trần Ngải Phương không nói gì nữa, chỉ cần không chậm trễ việc cô em chồng đi khám bệnh là được, đối với bọn họ đây là điều quan trọng nhất.

Đột nhiên, Cố Di Gia nhớ đến việc mình chưa xin đi học xe đạp.

Nhưng... Cô nhìn anh cả và chị dâu, biết hiện tại bọn họ không cho phép cô đi học, muốn học cũng phải chờ thân thể của cô khỏe hơn chút.

Hoặc thời tiết ấm lên một tí.

Buổi tối, khi Cố Di Gia chuẩn bị ngủ, chị dâu đến tìm cô.

"Đúng rồi, Gia Gia, nay quên nói với em, chị có hai đồng nghiệp muốn nhờ em may quần áo." Trần Ngải Phương nắm tay cô, nhìn kỹ sắc mặt của cô, nói: "Em muốn nhận việc này không?"

Ngày nào cô ấy cũng mặc đẹp đi làm vì thu hút những đơn hàng cho cô em chồng.

Thật ra không chỉ có chủ nhiệm Tống hỏi, những người khác cũng từng hỏi.

Lúc đó, Trần Ngải Phương chỉ nói do em gái ở nhà làm, chưa nói gì, những người đó cũng ngại hỏi có thể may quần áo cho bọn họ hay không. Lần này thấy chủ nhiệm Tống hỏi, Trần Ngải Phương đồng ý, vì vậy bọn họ cũng đến hỏi một câu.

Trước kia Trần Ngải Phương không nhận đơn, bởi vì cô ấy cảm thấy Cố Di Gia đang điều trị thân thể, thân thể quan trọng nhất, không cần mệt nhọc, cho dù muốn kiếm tiền cũng không phải lúc này.

Dù sao trong nhà cũng có thể nuôi cô, trước mắt không cần cô phải vất vả kiếm thêm tiền.

Nhưng bây giờ trạng thái của Cố Di Gia ổn hơn rồi, cho nên đến hỏi cô.

Hai mắt Cố Di Gia sáng rực: "Được ạ."

Vừa lúc cô cũng đã làm xong quần áo cho người trong nhà và mấy đứa trẻ nhà chị dâu Diệp, hiện tại không có chuyện gì làm, may quần áo cho người khác cũng được.

Còn có, phải làm quần áo cho chủ nhiệm Tống, hôm nghỉ đi gặp chủ nhiệm Tống rồi nói sau.

"Chị dâu, nếu không mai chị bảo bọn họ đến nhà mình, em đo kích cỡ cho bọn họ, thuận tiện hỏi bọn họ thích kiểu gì."

Trần Ngải Phương gật đầu: "Cũng được, mai nghỉ trưa chị dẫn bọn họ đến đây." Sau đó, cô ấy lại dặn dò, nói: "Nhưng cũng không cần quá gấp, thân thể quan trọng nhất, nếu mệt, không cần làm nhanh như vậy, bọn họ cũng không vội."

Dù sao trên trấn may vá quần áo cũng mất một khoảng thời gian, thậm chí còn làm không nhanh bằng Gia Gia.

Cố Di Gia cười nói: "Chị dâu yên tâm, nếu thân thể không thoải mái, em sẽ nghỉ ngơi."

Trưa hôm sau, Trần Ngải Phương dẫn theo hai đồng nghiệp trong Hội Liên hiệp phụ nữ đến nhà.

Hai nữ đồng nghiệp còn rất trẻ, một người vừa mới kết hôn, một người chưa lập gia đình. Nhan sắc của bọn họ thuộc kiểu khá thanh tú, đôi gò má đầy đặn, hai mắt sáng ngời, rất phù hợp với hình tượng người đẹp của mọi người ở niên đại này.

Hai nữ đồng nghiệp này cũng có quan hệ khá tốt với Trần Ngải Phương, vậy nên Trần Ngải Phương mới dẫn họ đến đây.

Cố Di Gia cũng rất thích người đẹp như vậy, bởi vì nhìn rất khỏe mạnh xinh đẹp, sức sống bừng bừng, giống như không gì có thể chinh phục bọn họ.

Hơn nữa, bọn họ còn rất khéo ăn nói, vừa gặp mặt đã nắm tay khen cô.

"Quả nhiên là người đẹp khiến đoàn trưởng Phong động lòng, bọn chị rất muốn đến gặp em, đáng tiếc Ngải Phương bảo vệ quá tốt, bọn chị chưa có cơ hội đến nhà."

"Em gái, em thấy bọn chị mặc kiểu gì thì đẹp? Nghe chị dâu em nói, em biết may các kiểu dáng mốt ở thành phố Kinh, đẹp vô cùng."

"..."

Trước kia Cố Di Gia cũng thường bị khen, thật ra cô đã miễn dịch, nhưng người ở niên đại này thực sự quá thật thà. Họ nói câu nào cũng là lời thật lòng, làm người khác vui vẻ không thôi nhưng đồng thời cũng có chút xấu hổ.

Cô nhanh chóng giải thích, nói: "Thật ra em chưa từng đến thành phố Kinh, chỉ có điều đã từng thấy người ta mặc, nói là kiểu mốt ở thành phố Kinh nên vẽ ra."

Cố Di Gia bị khen đến mức không chịu nổi, nhanh chóng lấy quyển sách mà ngày thường cô hay vẽ cho bọn họ xem.

"Hai chị, các chị nhìn vào đây, đây là các kiểu quần áo em thường vẽ, các chị xem xem thích kiểu gì."

Hai người lập tức tụm lại say sưa ngắm nhìn.
Bình Luận (0)
Comment