Chương 292: Hồ Ly Tinh 2
Chương 292: Hồ Ly Tinh 2
Chương 292: Hồ Ly Tinh 2
Ông Hồ dường như hơi hiểu ra, vì sao Phong Lẫm lại bị cô thu hút.
Vẻ yếu đuối và cứng cỏi ở trên người cô được thể hiện vô cùng tinh tế, vừa mâu thuẫn vừa hấp dẫn người khác, đúng là không giống những cô gái bình thường.
Cố Di Gia rất thích nghe ông Hồ nói về chuyện trưởng thành của Phong Lẫm, trong lòng lại thấy kinh ngạc, không ngờ đoàn trưởng Phong lại lớn lên như vậy.
Chẳng trách mà khí thế tỏa ra trên người anh trông rất đáng sợ, như thể tắm mình trong khói lửa chiến tranh, mang theo hơi thở của ý chí bất khuất và khói thuốc súng.
Thực ra những năm đầu, đất nước cũng không yên bình, bên ngoài thường xuyên có chiến tranh, các chiến sĩ đều phải ra chiến trường, Phong Lẫm và anh trai cô đều ra chiến trường, cũng chính vì điều này mà bọn họ mới có thể thăng cấp nhanh chóng như vậy.
Cố Di Gia và ông Hồ nói chuyện rất lâu, cũng đã uống mấy ly nước, cho đến khi bụng có chút căng ra.
Cô ngượng ngùng nói với Phong Lẫm: "Em muốn đi nhà vệ sinh..."
Phong Lẫm vô ý thức đứng dậy: "Anh đi cùng em..."
"Không cần đâu!" Cố Di Gia nói cực nhanh: "Anh ở đây nói chuyện với ông nội Hồ đi, em tìm ai đó hỏi đường là được."
Mặc dù hôm nay bọn họ tới kiểm tra, nhưng thật ra chủ yếu là tới gặp trưởng bối, tuy nói đi gặp trưởng bối ở bệnh viện có chút kỳ quái, nhưng thời đại này, cũng không cần so đo nhiều như vậy.
Ông Hồ cũng ở trong ký túc xá mà bệnh viện sắp xếp, thì gặp ở đó cũng như nhau.
Sau khi Cố Di Gia rời khỏi, ông Hồ thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào cửa, bộ dáng không yên lòng, nên muốn đuổi người.
Ông ấy lắc đầu nói: "Cô gái nhỏ nhà người ta chỉ mới vừa rời đi một lát, cậu đã không nỡ như vậy rồi sao?"
Phong Lẫm xấu hổ: "Cháu không có..."
"Được rồi, không cần nói dối ông già như tôi, tính tình cậu thế nào, tôi còn không biết sao?" Ông Hồ xua tay, bắt đầu cúi đầu vừa viết đơn thuốc vừa nói: "Con bé đã điều trị hơn một tháng, nên đổi đơn thuốc, nhưng có mấy vị thuốc hơi đắt..."
Sự chú ý của Phong Lẫm lập tức quay lại, nói: "Ông nội Hồ, thiếu những thứ gì, ông liệt kê ra một tờ giấy cho cháu, cháu sẽ nhờ người từ nơi khác gửi tới."
Ông Hồ cười nói: "Đương nhiên phải đưa cho cậu, con bé là vợ cậu, cậu không giúp con bé, hay chả nhẽ còn trông cậy vào ông già này như tôi sao?"
Phong Lẫm hé miệng, khóe môi lộ ra một nụ cười cực nhẹ.
Anh thích nghe người khác nói Gia Gia là vợ của anh.
Ông Hồ liếc anh một cái, tiếp tục nói: "Hôm qua mẹ cậu gọi điện thoại cho tôi, tìm tôi hỏi chuyện về người yêu của cậu."
Con trai không đáng tin cậy, thư còn không gửi tới, là mẹ, chỉ có thể tìm những người khác hỏi thăm, cho nên Quản Tễ đã đi hỏi ông Hồ.
Dẫu sao thì bệnh viện nơi ông Hồ đang ở cách trụ sở quân đội con trai bà ấy rất gần, nói không chừng là đã gặp con gái người ta rồi.
Phong Lẫm "ừm" một tiếng, nghe xong cũng ngó lơ, không thèm để ý chút nào.
Ông Hồ lắc đầu: "Cái tính này của cậu, cũng không thể trách nó nôn nóng, nó hỏi tôi về cô bé kia..."
Phong Lẫm hơi cau mày, tuy là anh không để ý đến cơ thể Cố Di Gia, nhưng trong lòng luôn hy vọng cơ thể của cô có thể chữa trị khỏi, đơn giản chỉ là không muốn cô bị bệnh tật hành hạ, không muốn cô chịu đau đớn.
Thế nhưng anh cũng biết, nếu người đời biết đến tình trạng sức khỏe thật sự của cô, chắc chắn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt không tốt, nhất định sẽ có những lời đàm tiếu sau lưng.
Ngay cả lão Cố trước kia thường xuyên gửi các loại sản phẩm dinh dưỡng về nhà hay trao đổi đồ với đồng đội, cũng không nói rõ là cơ thể của em gái anh ấy không tốt, mà chỉ nói rằng cần bồi bổ cơ thể.
Về chuyện cơ thể em gái của anh ấy không tốt, chỉ có một vài đồng đội đoán được qua thái độ mỗi khi anh ấy gọi điện thoại về hàng tuần mà thôi.
Nhưng bọn họ cũng không nhiều chuyện mà nói cái gì ra ngoài, chỉ thi thoảng hơi lo lắng cho em gái anh ấy.
Sau khi Cố Di Gia đến quân đội, hai vợ chồng Cố Minh Thành chưa bao giờ nói với bên ngoài rằng sức khỏe của Cố Di Gia không tốt hay những thứ tương tự như vậy. Nếu có nói với bên ngoài thì cũng chỉ nói cô là trẻ sinh non, bây giờ đang điều dưỡng cơ thể và sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Mặc dù Phong Lẫm cũng tin tưởng gia đình mình, thế nhưng không hy vọng có gì nhỡ may.
Anh không muốn thái độ của người thân làm tổn thương Cố Di Gia.