Chương 294: Hồ Ly Tinh 4
Chương 294: Hồ Ly Tinh 4
Chương 294: Hồ Ly Tinh 4
Mới vừa đi tới chỗ ngoặt, thì thấy đoàn trưởng Phong đang đi tới từ phía bên kia, hai mắt Cố Di Gia sáng lên, thong thả bước tới, mím môi cười nói: "Sao anh lại tới đây?"
"Đến tìm em." Phong Lẫm nói, đi đến trước mặt cô, dùng thân hình cao lớn của mình che khuất tầm nhìn phía sau, giữ chặt tay của cô, thấy tay cô còn dính nước, lại còn lạnh như băng.
Anh lấy ra một chiếc khăn tay vải màu xanh da trời, lau tay cho cô.
Hai mắt Cố Di Gia mở to: "Ơ! Sao anh lại có khăn tay?" Nhìn chiếc khăn tay này, rất giản dị, không có hoa văn gì.
"Anh mua ở trong thành phố." Phong Lẫm thản nhiên nói.
Là đàn ông, tất nhiên anh không cần khăn tay, chỉ là hồi trước đi vào thành phố làm việc, khi đi qua cửa hàng bách hóa, nhìn thấy có bán khăn tay, ma xui quỷ khiến mua mấy chiếc nhét vào trong túi.
Kể từ đó, anh vẫn mang theo bên người.
Quả nhiên cái này rất hữu dụng vào những lúc quan trọng.
Ánh cười trong mắt Cố Di Gia, cứ như vậy mà nhìn anh lau sạch vết nước đọng trên tay mình, sau đó bàn tay to ấm áp của anh áp lên hai tay cô.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên một loạt tiếng quát mắng chói tai, khiến cô giật mình.
Phong Lẫm cũng nghe thấy âm thanh cách đó không xa, sau đó vẻ mặt dịu dàng đã trở nên lạnh lẽo.
**
Khi bà cụ Tiền nhìn thấy con gái, lập tức đưa phích nước nóng trong tay cho cô ấy một cách kín đáo, muốn đuổi theo Cố Di Gia ở phía trước.
Nhưng Tiền Quyên Quyên nhất quyết giữ chặt bà ta: "Mẹ, mẹ muốn đi đâu? Chị dâu đang tìm mẹ đấy."
Bà cụ Tiền đánh tay cô ấy, mắng: "Buông ra, con nhỏ này, còn xen vào chuyện của mẹ!"
Tiền Quyên Quyên vẫn không chịu buông tay, mặc kệ mẹ cô ấy có véo tay cô ấy thế nào, thì cô ấy cũng không ra.
Cô ấy đau đến mức nhíu mày, liếc nhìn Cố Di Gia đang chậm rãi đi xa, mới buông lỏng mặt, nói: "Mẹ, chúng ta trở về đi, chị dâu còn phải uống nước."
Ngày trước Tiền Quyên Quyên cũng là một cô gái làm việc đồng áng, nên sức lực đương nhiên rất lớn, giữ lấy bà cụ, không để bà ta tiếp tục đi theo con gái người ta.
Đương nhiên cô ấy nhận ra Cố Di Gia.
Cô gái xinh đẹp như vậy, giống như một nàng tiên, trong khu nhà tập thể, chỉ cần bất cứ ai đã từng gặp cô đều sẽ không quên.
Tiền Quyên Quyên cũng đã gặp Cố Di Gia một lần trước đó, khi cô ấy tan làm về nhà, đã nhìn thấy Cố Di Gia đi đón cháu gái và cháu trai.
Khi đó, Cố Di Gia đi đến trong nắng hoàng hôn, đẹp đến mức tựa như mơ, rất nhiều người đều nhìn đến ngây dại.
Giống như nhiều cô gái trẻ tuổi khác, cô ấy cũng kinh ngạc trước vẻ ngoài xinh đẹp của Cố Di Gia, đồng thời cũng thầm ghen tị, thậm chí khi nghe nói cô là người yêu của đoàn trưởng Phong, trong lòng cô ấy cũng có chút ảm đạm.
Nhưng, mỗi người đều có số mệnh riêng, ghen tị thì cũng không phải của mình.
Kể cả khi mẹ cô ấy biết được việc này, mắng cô ấy vô dụng, ngay cả đàn ông cũng không quyến rũ được, sau này chỉ có thể về quê rồi gả cho một anh chàng nông dân hoặc những ai đó tương tự, thì cô ấy cũng không để tâm.
Tiền Quyên Quyên nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, không để những cảm xúc tiêu cực ở trong lòng, nghiêm túc sống cuộc sống của mình.
Đặc biệt là chị dâu bị thương do lợn rừng tấn công, bị thương nặng như vậy, bây giờ còn đang nằm viện. Bây giờ, cô ấy vừa phải lên lớp, vừa phải chăm sóc cháu trai cháu gái trong nhà, còn phải chạy đến bệnh viện chăm sóc chị dâu, kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, nào có nhiều thời gian để mà xuân đau thu buồn.
Hôm nay, hiếm khi mẹ của cô ấy đến bệnh viện thăm chị dâu, trong lòng cô ấy còn rất vui vẻ.
Ai biết được bảo mẹ cô ấy đi lấy nước trong bình về cho chị dâu uống thuốc, lại một đi không trở lại, cô ấy đành phải đi tìm, từ xa đã thấy mẹ của cô ấy lại đang đi theo sau lưng cô gái xinh đẹp nhà người ta, vẻ mặt âm u, thì đã biết mẹ của cô ấy không có ý tốt.
Đương nhiên, Tiền Quyên Quyên phải giữ chặt bà ta.
Bà cụ Tiền mắt thấy Cố Di Gia rời đi, lập tức chửi ầm lên: "Mày, cái con nhóc chết tiệt này, quả nhiên mày là đứa vô dụng! Mày nhìn cái con hồ ly tinh nhà họ Cố kia đi, muốn gả cho đoàn trưởng là gả cho đoàn trưởng! Còn mày thì sao? Mày cũng chỉ có thể gả cho một thằng nông dân chân lấm tay bùn thôi..."