Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297: Càng Ngày Càng Thích Anh 2

Chương 297: Càng Ngày Càng Thích Anh 2 Chương 297: Càng Ngày Càng Thích Anh 2 Chương 297: Càng Ngày Càng Thích Anh 2
Bệnh viện quân y không lớn, có bệnh nhân nào là mọi người đều biết.

Mạnh Xuân Yến - vợ của doanh trưởng Tiền bị lợn rừng tấn công và bị thương rất nặng nên được đưa vào bệnh viện quân y để điều trị, trong khoảng thời gian nằm viện này, mọi người thường xuyên nói tới cô ấy.

Không có cách nào khác, ai bảo mẹ của doanh trưởng Tiền làm như vậy, ngày đầu tiên Mạnh Xuân Yến nằm viện, bà cụ Tiền đã đến gây rối, la lối rằng không nằm viện, lãng phí tiền, còn không bằng về nhà tự chăm sóc, dù sao cũng chỉ nằm đó thôi, tùy ý uống chút thuốc là được rồi...

Mạnh Xuân Yến bị thương nặng như vậy, có thể về nhà nằm uống thuốc được sao?

May mà sau đó doanh trưởng Tiền tới rồi đích thân đưa mẹ anh ta đi, trò hề này mới chấm dứt.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian Mạnh Xuân Yến nằm viện, chưa nói đến việc mẹ chồng đến chăm sóc, chỉ đến thăm thôi mà bà ta cũng chẳng thăm được mấy lần, mỗi lần tới đều muốn gây sự gì đó, khiến cho người ta nhìn mà than thở, cuối cùng mọi người đều cảm thấy bà ta tốt nhất là đừng có đến.

Ở một bên khác, Tiền Quyên Quyên kéo bà cụ Tiền về phòng bệnh.

Mạnh Xuân Yến đang nằm ở trên giường.

Lần này cô ấy bị thương rất nặng, chủ yếu là bị thương ở vùng lưng dưới và mất máu quá nhiều, nếu không được đưa đến bệnh viện kịp thời thì có lẽ đã mất mạng rồi.

Tiền chữa bệnh và thuốc men cũng đã chi ra không ít, may mắn là bên quân đội thông cảm cho bọn họ, sử dụng số tiền bán lợn rừng kia để trả hộ hơn nửa chi phí chữa bệnh và thuốc men, không đến mức để gia đình họ phải gánh vác quá nhiều.

Cho dù có như vậy, bà cụ Tiền vẫn vô cùng bất mãn và cảm thấy lãng phí tiền.

Mạnh Xuân Yến nhìn thấy Tiền Quyên Quyên kéo mẹ chồng vào, ánh mắt khẽ dao động, biết mẹ chồng lại đi gây sự.

Cô ấy chỉ cảm thấy cực kỳ mỏi mệt nhưng khi chú ý tới vết thương trên cổ Tiền Quyên Quyên, Mạnh Xuân Yến lập tức thở gấp.

"Quyên Quyên, tới đây." Mạnh Xuân Yến gọi Tiền Quyên Quyên đến, nhìn kỹ vết thương trên cổ cô ấy, xác nhận là do người khác làm ra.

Mạnh Xuân Yến không khỏi nhắm mắt lại, nhẫn nại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiền Quyên Quyên liếc nhìn bà cụ Tiền đang giận dữ ngồi ở bên cạnh rồi nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi cho chị dâu nghe.

Mạnh Xuân Yến nghe xong, sắc mặt trầm xuống.

Cô ấy tức giận đến muốn khóc, nói với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ đang cố tình khiến lão Tiền không thể ở trong quân đội được nữa đúng không?"

Có một người mẹ mang tư tưởng mê tín phong kiến, quân đội nhất định sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó lão Tiền cũng sẽ bị liên lụy, ngộ nhỡ lão Tiền không thể tiếp tục ở quân đội...

"Nói vớ nói vẩn, không phải tao chỉ mới nói một câu hồ ly tinh với con ma bệnh nhà họ Cố thôi sao, là bọn họ tự nhận, nhạy cảm quá thôi, dù bọn họ có đến thì tao cũng không sợ!"

Bà cụ Tiền càng nói càng hăng.

Chẳng lẽ một câu "hồ ly tinh" lại là mang tư tưởng mê tín phong kiến? Dù đoàn trưởng Phong và đoàn trưởng Cố là đoàn trưởng thì họ cũng không thể vu khống dân thường như thế được! Cùng lắm thì bà ta đi tìm thủ trưởng cáo trạng.

Mạnh Xuân Yến nhìn bộ dạng có chết cũng không hối cải của mẹ chồng thì đã hết hy vọng với bà ta.

Vẻ mặt của cô ấy thờ ơ và không nói thêm gì.

Đến khi bà cụ Tiền đợi không được nữa mà rời khỏi phòng bệnh, cô ấy mệt mỏi nói với Tiền Quyên Quyên: "Quyên Quyên, buổi trưa lúc em về, nếu có gặp anh trai em thì nói cho anh ấy biết chuyện vừa rồi, nếu không gặp được..."

Tiền Quyên Quyên lo lắng nhìn chị dâu, sắc mặt trắng bệch: "Chị dâu, mẹ em..."

Lúc này trong lòng cô ấy rất mâu thuẫn, cô ấy biết bà cụ Tiền làm thế là không đúng, nhưng đó là mẹ cô ấy, cô ấy không thể mặc kệ bà ta.

"Quyên Quyên, chúng ta cũng lực bất tòng tâm rồi." Mạnh Xuân Yến nói một cách lãnh đạm.

Thật ra cô ấy vốn cũng là một cô gái xinh đẹp, năm đó khi gả vào nhà họ Tiền còn ngại ngùng nhút nhát, chồng cũng thích cô ấy, tình cảm đôi lứa hòa thuận. Đáng tiếc, mẹ chồng lại không phải là một người tốt, khi cô ấy sinh con đầu lòng là con gái thì bị bà ta ghét bỏ đủ thứ, tra tấn rồi dẫn đến sảy thai khi mang thai đứa con thứ hai.

Cho đến sinh hạ con trai út, tình cảnh của cô ấy mới tốt hơn một chút nhưng người cũng trở nên tiều tụy kinh khủng, bảy phần nhan sắc chỉ còn ba phần.

Sau đó, cuối cùng chồng cô ấy cũng được lên làm doanh trưởng, cô ấy có thể đưa con theo quân, nhưng không ngờ mẹ chồng nhất quyết muốn đi cùng, nói rằng bà ta đã vất vả cả một đời rồi cũng nên đến lúc được hưởng phúc.

Hơn nữa cha chồng đã mất sớm từ mấy năm trước, trong nhà chỉ còn lại mẹ chồng và cô em chồng, lão Tiền cũng không có anh em nào khác nên chỉ có thể đưa hai người đó cùng vào quân đội.

Mấy năm qua, mẹ chồng sống trong khu nhà tập thể thực sự không được lòng mọi người, ai ai cũng ghét.

Mạnh Xuân Yến sống càng ngày càng thờ ơ, thậm chí có cảm giác tuyệt vọng giống như cả đời này sẽ không thể nào thoát khỏi người mẹ chồng này.

Thực ra, từ lâu cô ấy đã biết với tính nết này, mẹ chồng sẽ đi gây rắc rối, thế nhưng cô ấy thật sự không ngờ là bà ta sẽ chọc đến đoàn trưởng Phong và đoàn trưởng Cố.
Bình Luận (0)
Comment