Chương 315: Vừa Ý 4
Chương 315: Vừa Ý 4
Chương 315: Vừa Ý 4
Đàn ông có thể đánh giá càng nhiều mặt hơn, chẳng hạn như anh trai của Cố Di Gia là đoàn trưởng, vả lại Cố Minh Thành thật sự là một người lính rất cực kỳ ưu tú, triển vọng tương lai không thể đoán được, anh ấy lại là chiến hữu của Phong Lẫm, quan hệ của hai người khá tốt, Phong Lẫm cưới em gái của anh ấy lại càng nâng cao quan hệ giữa cả hai lên một tầng mới...
Cố Di Gia vừa mới ngồi xuống đã có một ly trà ấm được đặt xuống trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn về người đàn ông đưa trà cho mình, nghe anh nói: "Đây là trà ướp hoa, nghe nói uống lên sẽ cải thiện giấc ngủ, không làm cho mình bị mất ngủ."
Cố Di Gia không nhịn được mà nở nụ cười, cô đương nhiên biết đây là trà hoa cúc dại.
Vào mùa thu, dưới chân núi nhà bọn họ nở đầy hoa cúc dại, trước kia nguyên chủ không có việc gì sẽ dẫn Bảo Hoa đi hái hoa cúc dại rồi phơi nắng cất đi, vào mùa đông mọi người có thể thích thú ngồi bên cạnh lồng sưởi để sưởi ấm, vừa uống trà hoa cúc.
Tiếc là mùa thu năm nay bọn họ đã đến quân đội, mọi người còn chưa quen thuộc khu vực này nên không dám đi làm mấy việc đó.
Cố Di Gia uống một ngụm trà, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện trong phòng khách đã không có ai.
Cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Đoàn trưởng Phong chủ động ngồi xuống cạnh cô, anh thấy cô ngu ngơ nhìn qua thì nói: "Sư đoàn trưởng Phong gọi lão Cố lên lầu đánh cờ, chị dâu và dì Tống đi ra vườn hái hoa, hai đứa nhỏ cũng đi theo."
Cố Di Gia nghe xong thì sao có thể không biết là mọi người cố ý, khuôn mặt cô hơi nóng lên, cô cảm thấy thẹn thùng.
Như thế này có thể gọi là các trưởng bối chủ động nhường chỗ cho bọn họ bên nhau đúng không?
Phong Lẫm thấy trên bàn có quýt, anh lấy một quả lột vỏ rồi cẩn thận xé từng sợi tơ trên múi quýt xong mới đưa cho cô.
Cố Di Gia cười cười với anh, cẩn thận lấy một miếng bỏ vào trong miệng.
Răng nanh cắn vỡ múi quýt làm cho nước quýt chua tràn vào trong khoang miệng, chua đến mức mặt cô nhăn thành một cục.
"Chua quá." Cô cố gắng nuốt xong rồi xua tay tỏ vẻ không ăn thêm.
Đoàn trưởng Phong thấy cô bị chua đến mức như thế thì hơi nghi ngờ, vậy nên anh cũng bỏ một miếng vào miệng, cảm giác tạm được, cũng không chua lắm.
"Quả mọng nước thì em chỉ thích ăn ngọt thôi." Cố Di Gia giải thích rồi hỏi: "Anh thật sự không thấy chua à?"
Trái cây của thời đại này không giống thời đại sau, trái cây của thời đại sau đã được cải thiện giống rất nhiều nên mùi vị rất thơm ngon.
Vì thế cô cũng không cảm giác có gì bất ngờ khi quýt chua như vậy.
Đoàn trưởng Phong thành thật lắc đầu.
Vậy nên Cố Di Gia hiểu được, đoàn trưởng Phong là người có thể ăn chua, cô tiện thể nói: "Vậy sau này trái cây trong nhà chúng ta để phần ngọt cho em ăn còn phần chua cho anh ăn nhé, được không?"
Đoàn trưởng Phong nghe được câu "nhà chúng ta" thì suy nghĩ bay xa, lỗ tai cũng hơi ửng hồng.
Anh gật đầu nói: "Ừ, anh biết rồi, anh ăn chua còn em ăn ngọt."
Cố Di Gia cười tủm tỉm lấy một miếng quýt khác cho vào miệng, cô lại bị chua đến mức ê răng, thấy anh nhìn mình với ánh mắt khó hiểu thì nói: "Đây chính là trái cây do đoàn trưởng Phong lột, thế nào cũng phải ăn vài miếng chứ."
Trái tim của đoàn trưởng Phong đã sắp bị cô làm cho tan chảy, lúc này anh cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, có chạy phụ trọng hai mươi kilomet cũng không có vấn đề gì.
Ánh mắt của Phong Lẫm không rời khỏi người cô, thấy cô cầm chén uống trà, anh đột nhiên nói: "Gia Gia, hôm nay nhìn sắc mặt của em khá tốt."
Anh có vẻ rất vui sướng, đôi mắt hơi sáng.
Sắc mặt của Cố Di Gia hơi dừng một chút, cô hỏi: "Anh cảm thấy hôm nay em có gì khác không?"
Khác?
Đoàn trưởng Phong không rõ vì sao cô lại hỏi như thế, anh cẩn thận quan sát khuôn mặt của cô, khuôn mặt đó vẫn xinh đẹp đến mức làm cho người khác xao xuyến, sắc mặt tốt hơn tăng thêm vẻ đẹp của cô, khó ai có thể không động lòng vì cô.
Anh nói: "Sắc mặt tốt hơn."
Cố Di Gia nghe xong thì hiểu được, đoàn trưởng Phong và anh trai cô giống hệt nhau, đều là những gã trai thẳng.