Chương 318: Trách Nhiệm 3
Chương 318: Trách Nhiệm 3
Chương 318: Trách Nhiệm 3
Vốn dĩ Cố Di Gia muốn mở cửa, thế nhưng cô thấy thế thì cũng không nói gì mà xoay người rót một ly nước ấm rồi uống thật chậm rãi.
Cuối cùng người bên ngoài cũng rời đi
Cố Di Gia cảm thấy hơi ù ù cạc cạc, cô không để bụng chuyện này mà quay về phòng, tiếp tục đạp máy may.
Đến tận lúc nhá nhem tối thì chị dâu Trần Ngải Phương mới về, khi cô ấy vội vàng lôi kéo xem xem cô ra sau thì Cố Di Gia mới kịp phản ứng: "Chị dâu, sao thế ạ?"
Trần Ngải Phương quan sát cô rồi nói: "Nghe bảo hôm qua bà cụ Tiền kia đến đập cửa nhà mình..."
Cô ấy lo lắng em chồng sẽ bị bà cụ Tiền kia dọa sợ.
Trước khi về bác gái nhà hàng xóm cách vách đã nói cho cô ấy biết, buổi chiều bà cụ Tiền đến đập cửa nhà họ mà lại thấy cửa mãi không mở nên đã rời đi.
Hàng xóm cách vách nhà họ là nhà của phó đoàn trưởng của trung đoàn hai, dạo này mẹ vợ của phó đoàn trưởng đến để thăm con gái, ban này không có việc gì thì ở nhà.
Khi bà ấy nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên ở cách vách thì bước ra nhìn thử, bà ấy nhận ra đó là bà cụ Tiền.
Sau đó bà ấy thấy bên trong không mở cửa, bà cụ Tiền rời đi thì bà ấy cũng không qua xem thử mà chờ Trần Ngải Phương về rồi mới nói cho cô ấy biết chuyện này.
Lúc này Cố Di Gia mới biết thì ra người gõ cửa ban nãy là bà cụ Tiền, cô không khỏi bất ngờ
"Bà ta đến nhà chúng ta làm gì chứ?" Cô bực bội hỏi.
Trần Ngải Phương nói: "Không biết nữa, chắc là đến xin lỗi, muốn được em tha thứ để bà ta không bị doanh trưởng Tiền đuổi về quê."
Cố Di Gia hơi bất ngờ: "Doanh trưởng Tiền muốn đuổi bà ta về quê ạ?"
Cô còn tưởng cùng lắm quân đội sẽ giáo dục bà cụ Tiền, cảnh cáo bà ta thôi. Dù sao chuyện mê tín dị đoan như này không phải là lỗi gì lớn lắm, chỉ cần giáo dục lại là được.
Không ngờ doanh trưởng Tiền thế mà lại hạ quyết tâm đuổi bà cụ Tiền đi.
Đương nhiên Cố Di Gia nghĩ đến đoàn trưởng Phong và anh trai giúp đỡ cho mình thì cô cũng hơi hiểu được, xem ra doanh trưởng Tiền là một người thông minh.
Mẹ anh ta làm mất lòng đến hai đoàn trưởng cùng một lúc, dĩ nhiên anh ta không dám để cho mẹ mịn sống ở khu nhà tập thể nữa.
"Đúng vậy." Sau khi Trần Ngải Phương đảm bảo cô không có chuyện gì bèn cởi áo khoác ra rồi nói: "Trước đây chẳng phải bà cụ Tiền đó nói về mấy chuyện mê tín dị đoan nên bị quân đội đưa đi giáo dục hả? Sau khi bà ta về, doanh trưởng Tiền nói rằng muốn đưa bà ta về quê, nhưng mà nghe bảo quê hương của họ chẳng còn ai nữa rồi, nếu bà cụ Tiền trở về đó một mình thì chỉ sợ chẳng có ai chăm sóc cho bà ta cả. Thế nên con gái của bà cụ Tiền là Tiền Quyên Quyên sẽ về với bà ta..."
Lần này Cố Di Gia thật sự rất bất ngờ.
Cô nhớ về lúc cô gặp Tiền Quyên Quyên ở trong bệnh viện, cô ấy khác hẳn với mẹ mình. Xem ra cô ấy cũng là một cô gái bình thường, cũng có lòng hổ thẹn nên xem như là một cô gái tốt, biết mẹ mình không đúng nhưng lại luôn giúp đỡ bà ta.
Đáng tiếc là tính cách của Tiền Quyên Quyên lại quá hiền lành, hơn nữa lại quá coi trọng đến đạo hiếu nên không cần nghĩ cũng biết rằng cô ấy sẽ bị bà cụ Tiền quá đáng kia ức hiếp như thế nào.
Đừng nói rằng cha mẹ chắc chắn sẽ yêu thương con mình. Trên thế giới này, những bậc cha mẹ không yêu thương gì con mình đầy ra đó và cũng giống như thế, con bất hiếu với cha mẹ mình cũng đếm không xuể.
Vậy mà bà cụ Tiền lại không yêu thương con mình, còn Tiền Quyên Quyên là một người con hiếu thảo.
Cô biết được Tiền Quyên Quyên bằng lòng về quê cùng với bà cụ Tiền thì trái lại cũng không mấy ngạc nhiên cho được.
Cố Di Gia nói: "Không phải Tiền Quyên Quyên phải dạy học ở trường sao? Công việc của cô ấy ở đây rất tốt, nếu về quê thì chỉ sợ không tìm được công việc nào tốt như vậy."
Công việc đầu năm nay đều rất hiếm, tìm được một công việc tốt cũng không dễ dàng gì.
Hơn nữa, nếu công việc ở quê tốt thì có tốt bằng công việc ở quân đội không? Phúc lợi công việc của quân đội rất nhiều, lại còn được trợ cấp.
Trần Ngải Phương gật đầu: "Đúng vậy, bây giờ có rất nhiều người trong khu nhà tập thể đều tiếc thay cho Tiền Quyên Quyên. Ai cũng muốn khuyên cô ấy đừng về với mẹ. Nhưng nếu Tiền Quyên Quyên không về thì không có ai chăm sóc cho mẹ cô ấy cả, thế là bà cụ Tiền lại có lý do để ở lại quân đội không chịu đi."
Đây là một vấn đề nan giải.
Trần Ngải Phương lặng lẽ lắc đầu, có lẽ bà cụ Tiền này đã nắm chắc điều đó nên trước đây mới dám quậy tưng bừng như vậy. Lần này nếu không phải đụng đến Phong Lẫm thì e rằng bà ta còn tiếp tục ầm ĩ nữa.