Chương 331: Chăm Sóc 4
Chương 331: Chăm Sóc 4
Chương 331: Chăm Sóc 4
Trong phòng, Cố Di Gia được phục vụ đến mức vô cùng thoải mái, ngoan ngoãn ngồi ở đó ăn đồ.
Mặc dù gần đây thường xuyên uống thuốc dẫn đến miệng đều là mùi thuốc nên không muốn ăn gì cả, nhưng sau khi ăn đồ ăn dược liệu mà chú Vinh nấu thì cơn thèm ăn lập tức được kích thích khiến cô muốn ăn hơn.
Lần trước cô đã phát hiện đồ ăn dược liệu mà chú Vinh nấu thật sự không hề có mùi thuốc tí nào, nói đây là mỹ vị cũng không quá đáng.
"Nghe nói tổ tiên của chú Vinh là ngự trù trong cung đình." Phong Lẫm bình tĩnh nói: "Đây là tay nghề được truyền từ thời tổ tiên của chú Vinh, sở trường của gia đình nhà họ chính là nấu đồ ăn dược liệu, muốn làm tốt được những món ăn này thì phải phí rất nhiều công sức, họ cũng đã tốn mất hơn nửa đời người mới có được hiệu quả như vậy..."
Sau đó anh lại nói đến chuyện của chú Vinh.
Nghe nói lúc chú Vinh còn rất nhỏ, còn chưa đứng vững thì đã bị các ông cụ trong nhà ôm đi phân biệt các loại dược liệu, vừa biết đọc chữ thì đã phải học cách phối hợp nguyên liệu...
Nhưng tiếc là lúc chiến tranh loạn lạc người nhà của chú Vinh có người thì phân tán, có người thì hy sinh, cuối cùng chỉ còn sót lại ông ấy và một đứa cháu.
Cả đời này chú Vinh không kết hôn, còn đứa cháu trai thì lại không hứng thú với việc nấu đồ ăn dược liệu, cho nên ông ấy chỉ hy vọng tìm được một học trò để có thể tiếp tục kế thừa tay nghề của gia tộc.
"Vậy ông ấy đã tìm được chưa?" Cố Di Gia hỏi.
"Sao có thể dễ dàng như vậy được." Phong Lẫm lắc đầu: "Thời đại này mọi người đều muốn trở thành công nhân để có thể hãnh diện, rất khó có thể gặp được người đồng ý chuyên tâm theo ông ấy học nghề, những người muốn học thì chú Vinh không thích, cảm thấy không có năng khiếu."
Có Di Gia nghe xong thì thấy hơi đáng tiếc, cô lại hy vọng tay nghề của chú Vinh có thể có người kế thừa, không bị chấm dứt ở đời ông ấy.
Hoàn cảnh bây giờ đúng là không tốt lắm, nhưng đợi đến những năm tám mươi, khi kinh tế của quốc gia đã phát triển hơn thì đó mới là lúc các ngành nghề phát triển ưu thế của bản thân, chỉ cần có tay nghề thì cuộc sống sẽ không quá tệ, muốn kiếm tiền lại là chuyện quá dễ dàng.
Trong lúc vô thức Cố Di Gia đã được đút ăn hết nửa bát canh.
Đợi khi cô ăn xong thì không chỉ no đến mức căng bụng mà cả người còn nóng hừng hực, đổ đầy mồ hôi, cũng không còn sốt cao nữa.
Phong Lẫm sờ lên trán cô, sau khi thấy cô không còn sốt nữa thì rất vui, nghĩ bụng có lẽ đây đều là công lao của đồ ăn dược liệu nên quyết định sau này sẽ thường xuyên nhờ chú Vinh nấu mang đến, cùng lắm thì cũng chỉ tốn chút tiền và sức lực thôi.
Nếu so với sức khỏe của cô thì những thứ này có là gì đâu chứ.
Cố Di Gia lại thấy lo lắng: "Như vậy có phải không hay lắm không?"
"Không sao." Đoàn trưởng Phong bình tĩnh đáp: "Có người chuyên làm những việc đưa gửi này mà, chỉ tốn chút tiền thôi, đối phương cũng rất vui lòng làm những chuyện này."
Cố Di Gia nhìn anh thật kỹ, sau khi xác định không vấn đề gì thì cuối cùng mới chấp nhận ý tốt của anh.
Cô nhích người sang hôn lên mặt anh một cái, hạ thấp giọng nói: "Đoàn trường Phong, sao anh lại có thể tốt như vậy chứ?"
Như thể sau khi anh và cô bắt đầu yêu nhau thì chuyện chăm sóc cho cô trở thành trách nhiệm của anh vậy, như thế khiến cô hơi áy náy.
Vì cô thích anh nên mới đồng ý trở thành người yêu của anh chứ không phải vì muốn có được lợi ích gì từ chỗ anh cả, nhưng nếu so với bản thân thì Phong Lẫm là người hy sinh nhiều hơn.
Nét mặt Phong Lẫm cứng đờ, đưa tay sờ đầu cô: "Chỉ cần em có thể khỏe lại thì sẽ có thể cho anh nhiều thứ hơn thế nữa."
Cố Di Gia không nghĩ ra được mình có thể cho anh thứ gì, đột nhiên cô nhớ được gì đó: "Đoàn trường Phong, anh mở tủ quần áo ra nhìn vào ngăn tủ thứ hai đi."
Phong Lẫm nghe cô nói vậy thì cảm thấy khó hiểu, còn cho rằng cô muốn mình lấy giúp thứ gì nữa nên đã đứng dậy mở tủ quần áo ra.
Trong tủ chất đầy quần áo của con gái nên anh cũng ngại nhìn lâu, cứ như sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn, ánh mắt dừng lại ở ngăn tủ thứ hai mà cô nói, đúng lúc lại thấy một chiếc áo len màu xám nhạt được xếp gọn gàng đặt ngay ngắn ở đó.
Tim anh lập tức đập nhanh hơn.
Trước đó anh đã đi mua len với cô nên đương nhiên cũng biết chiếc áo len này là dành cho ai, nhưng anh không ngờ cô đã đan xong rồi.
"Thật ra em đã đan xong vào mấy ngày trước rồi, vốn muốn tặng anh đấy." Cố Di Gia nói, trông bộ dạng mừng rỡ của anh thì đột nhiên cảm thấy mình tranh thủ ban đêm đan áo len cho anh là một chuyện rất đáng.
Bây giờ cô không thể cho anh gì cả, chỉ có thể cố gắng hết sức để cho anh thứ tốt nhất mà thôi.