Chương 339: Kết Hôn 4
Chương 339: Kết Hôn 4
Chương 339: Kết Hôn 4
Khu tập thể quân khu ở thủ đô.
Quản Tễ mới tan làm về nhà thì thấy cảnh vệ Tiểu Trầm cầm một gói hàng tới.
"Đây là cái gì?"
"Là đồ ký gửi từ tỉnh H ạ."
Quản Tễ nghe thế lập tức cảm thấy vừa vui vẻ vừa kinh ngạc.
Nếu không phải bản thân bà ấy vẫn luôn gửi đồ cho nó và ra lệnh bắt buộc phải hồi âm thì đứa con út của bà ấy chắc quanh năm suốt tháng cũng không thèm liên lạc với mình, đừng nói đến chuyện gửi gì đó.
Không phải là nó không hiếu thuận mà vì biết cha mẹ đều có quốc gia chu cấp, không thiếu cái gì, nếu đã vậy cũng không cần phải làm làm chuyện dư thừa.
Đúng là bọn họ không thiếu gì nhưng nhận được đồ vật do con cái gửi thì bọn họ vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Quản Tễ đang vui vẻ, tư lệnh Phong cũng đã về nhà.
Ông ấy biết gói hàng này được gửi từ tỉnh H cũng cho rằng con trai út gửi đồ cho bọn họ giống như vợ mình nên cực kỳ vui sướng.
Kết quả hai người nhìn kỹ mới phát hiện đúng là đồ của con trai út gửi cho bọn họ nhưng người gửi không chỉ có mình một mình nó.
Quản Tễ mở gói hàng lấy ra từng món đồ.
Lúc nhìn thấy hai bộ quần áo, bà ấy hơi giật mình: "Đồng chí lão Phong, con mình không phải là kiểu gửi sẽ gửi quần áo như thế này nha."
Tư lệnh Phong lấy ra một gói thuốc rồi nói: "Đây mới là đồ mà con của bà sẽ gửi cho chúng ta, nó cũng chỉ biết gửi mấy loại thuốc bổ, mấy thứ khác thì không biết chọn gì."
Trong gói hàng còn có hai lá thư.
Chữ viết của hai lá thư không giống nhau nên hai người phân biệt rất rõ, một bức thư của con trai bọn họ viết, còn lại thì chữ viết giống như của con gái, rất xinh đẹp.
Trong lòng Quản Tễ hơi xúc động, bà ấy mở ra bức thư có chữ viết xinh đẹp trước.
Xem xong thư xong, Quản Tễ phát hiện đây là thư do con dâu út viết, lập tức cảm thấy rất vui sướng, bà ấy đọc kỹ lại một lần, khóe môi để lộ ra một nụ cười.
Nội dung trong thư cũng không hiểu, cách diễn đạt cũng rất quy củ, đầu tiên là cảm ơn những thứ bà ấy đã gửi qua, sau đó lại kể đến chuyện yêu đương của bản thân là đoàn trưởng Phong, giống như đang thưa chuyện với cha mẹ, sau đó đề tài lại thay đổi sang những chuyện bình thường trong cuộc sống của con trai bà ấy, làm cho người mẹ này có thể hiểu biết nhiều hơn về đứa con trai đã trưởng thành của mình, cuối cùng của bức thư mới kể những thứ bản thân đã gửi tới đây...
Tư lệnh Phong đang xem thư của con trai, nhìn đến tờ giấy mỏng có vài chữ viết thì cũng không biết nói gì.
Người đã lớn như vậy rồi mà không hề thay đổi, giống như viết nhiều hơn mấy chữ là thêm nhiều việc.
"Đây là thư của người yêu con trai chúng ta viết à?" Tư lệnh Phong xem thử bức thư trên tay vợ mình: "Nhiều chữ hơn so với thư của con trai chúng ta nhiều."
Nhìn qua cũng rất chân thành.
Quản Tễ gật đầu đồng ý: "Chứ sao nữa, con trai của ông còn có thể có người yêu đúng là do ông trời mở mắt, tôi cũng không dám có hy vọng gì cao xa."
Bà ấy đưa thư của Cố Di Gia cho chồng xem, bản thân lấy ra hai bộ quần áo.
Đây là hai bộ đồ ở nhà, nhìn vừa thoải mái vừa lịch sự, Quản Tễ lập tức về phòng mặc thử rồi hỏi đồng chí lão Phong xem có đẹp hay không.
"Đẹp." Tư lệnh Phong vui mừng nói: "Con dâu út của chúng ta có tay nghề tốt ghê."
Quản Tễ cũng vui rạo rực: "Đúng là không tồi, nhà chúng ta không có ai biết làm quần áo, không ngờ người yêu của con trai út lại là một người khéo tay."
Phụ nữ trong nhà bọn họ đều là những người phụ nữ mạnh mẽ, có thể thoải mái khiêng súng giết địch trên chiến trường nhưng nếu bảo bọn họ cầm lấy mấy thứ như kim chỉ thì bọn họ giống như mấy đứa ngốc.
Bản thân Quản Tễ cũng không giỏi, con gái của bà ấy lại càng không, hai đứa con dâu của con trai cả và con trai thứ cũng không biết làm chuyện này.
Trước kia bà ấy còn tưởng nếu con trai út tìm vợ chắc cũng sẽ tìm người giống như vợ của hai anh trai, tìm những người phụ nữ mạnh mẽ oai hùng, có thể cùng lên chiến trường với chồng mình.
Ai biết, nó lại tìm một người trái ngược hoàn toàn như vậy.
Ôi chao, bà ấy còn chưa có một đứa con dâu như thế này đâu, thật sự rất muốn đi xem thử con dâu út trông như thế nào.