Chương 347: Bao Giờ Kết Hôn? 4
Chương 347: Bao Giờ Kết Hôn? 4
Chương 347: Bao Giờ Kết Hôn? 4
Cố Minh Thành và Trần Ngải Phong nghe xong cũng không có ý kiến gì.
Ngày hôm sau, đoàn trưởng Phong dùng xe đẩy tay mang không ít thứ về.
Không chỉ có một xe cải trắng và củ cải mà còn có một miếng thịt heo lớn và khá nhiều cá đông lạnh, mỗi con nặng tầm hai ba cân. Miếng thịt heo kia làm cho người khác nhìn chằm chằm.
Nhiều thịt quá...
Trần Ngải Phương kinh ngạc: "Thịt này ở đâu ra thế?"
"Chú Vinh đưa." Phong Lẫm giải thích: "Chú Vinh có cách mua thịt, chỉ cần trả tiền là được, không cần dùng phiếu."
Chú Vinh là đàn anh ở trên thị trấn, lại mở quán ăn nhỏ nên có thể kiếm được khá nhiều nguyên liệu nấu ăn mà không cần dùng tem phiếu.
Vì cô em chồng thường xuyên dùng đồ ăn dược liệu nên Trần Ngải Phương cũng biết về sự tồn tại của chú Vinh, cô ấy không nói thêm gì.
Đoàn trưởng Phong là một người có thể tin tưởng, nếu anh đã nói không sao thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Trần Ngải Phương nhìn thấy miếng thịt này thì cũng đã lên kế hoạch trong đầu về cách xử lý nó, đầu tiên chắc chắn phải làm lạp xưởng thịt khô, có thể tích trữ ăn trong một thời gian dài.
Còn cá thì có thể nấu một cá hầm tối nay, còn lại có thể làm thành cá khô.
Cá khô nấu ăn cũng có một hương vị riêng.
Đến khi làm xong còn phải gửi một ít biếu cha mẹ của đoàn trưởng Phong, biếu cả sư đoàn trưởng Phương và ông Hồ nữa...
Trần Ngải Phương cực kỳ hăng hái bắt đầu làm lạp xưởng thịt khô và cá khô.
Cố Di Gia hỗ trợ xào hương liệu và muối rồi mài nhỏ để muối thịt và cá, bỏ thêm hương liệu thì mùi vị của thịt khô và cá khô sẽ tốt hơn nhiều.
Đến lúc nhìn thấy một hàng lạp xưởng thịt khô và cá khô treo dưới mái hiên, mọi người đều có cảm giác đạt được thành tựu, mỗi lần đi ngang qua Bảo Hoa và Bảo Sơn đều ngẩng đầu nhìn, trong lòng nghĩ khi nào thì có thể ăn được.
Hôm nay là ngày mồng tám tháng chạp, hiếm khi trời quang mây tạnh, không ít người đều chuẩn bị nấu cháo mồng tám tháng chạp.
Thời đại này mọi người thật sự cũng không chú trọng rất nhiều ngày lễ, dù có để tâm cũng vì thiếu ăn thiếu mặc nên không thể sống quá thoải mái.
Hôm nay trùng với ngày nghỉ, khu nhà tập thể trở nên náo nhiệt.
Mọi người tới thăm nhà của nhau, đưa một ít món ăn mình tự làm, không quan trọng là gì mà chỉ quan trọng tấm lòng, tiện thể bồi dưỡng tình cảm.
Cố Di Gia theo sau chị dâu đón tiếp khá nhiều người.
Những người này thấy cô yên lặng ngồi đan áo len ở một chỗ, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, ngón tay linh hoạt thì lại khen ngợi một hồi, khen cô xinh đẹp, khéo tay, may quần áo đẹp.
Còn có người khen cô biết cách hướng dẫn bài tập cho bọn nhỏ, chẳng trách ba đứa nhỏ nhà đoàn trưởng Chu đều làm bài rất tốt.
"Nghe nói khăn quàng cổ mà đoàn trưởng Phong mang vào mấy ngày nghỉ là do Gia Gia đan à, Gia Gia đúng là khéo tay thật, nếu em rảnh có thể dạy Đại Nha nhà chị không?"
Cố Di Gia cười nói: "Các em ấy muốn học thì có thể đến đây ạ."
Cô không có ý định giấu giếm gì, cô gái nào muốn học đều có thể tới.
Thái độ này của cô làm cho mọi người rất thích, cùng lúc đó trong lòng bọn họ cũng suy xét việc đưa con gái tới đây học một ít tay nghề.
Không quan trọng việc học tay nghề đan áo len mà quan trọng hơn là con gái mình có thể ở chung với Cố Di Gia nhiều hơn, cũng được "khai sáng" một chút.
Trong mắt của nhiều người, Cố Di Gia vừa có văn hóa vừa có sắc đẹp, còn có một người yêu là đoàn trưởng trẻ tuổi tương lai xán lạn, đúng là hình tượng người phụ nữ hoàn mỹ trong lòng của rất nhiều bác gái. Nếu con gái của mình có thể học được một nửa thì có thể tốt hơn một chút không?
Từ sớm đã không còn ai để ý về việc có người từng lan truyền việc sức khỏe của Cố Di Gia không tốt.
Mặc kệ sức khỏe của cô có tốt hay không, đoàn trưởng Phong cũng không quan tâm, mỗi lần làm xong nhiệm vụ về nhà đều tới đây gặp cô trước, ngay cả người nhà của anh cũng gửi đồ cho Cố Di Gia, nghe nói bọn họ đều rất thích cô.
Còn phía sư đoàn trưởng Phương cũng rất hài lòng với Cố Di Gia, chủ nhiệm Tống còn khen cô trước mặt mọi người, nói cô là một cô gái thông minh khéo tay, may quần áo cũng đẹp.
Vì vậy cũng có không ít người có ý tìm đến chỗ cô để may quần áo.
Nhưng vì trời lạnh, quần áo mùa đông cũng không quan trọng nên bọn họ đều nhịn lại, quyết định chờ thời tiết ấm hơn lại đến nhờ cô may quần áo mùa đông và mùa hè.
Mọi người đang chuyện trò vui vẻ thì lại có người tới.