Chương 381: Tủi Thân Lâu Đến Mức Không Còn Tin Tưởng Chồng 3
Chương 381: Tủi Thân Lâu Đến Mức Không Còn Tin Tưởng Chồng 3
Chương 381: Tủi Thân Lâu Đến Mức Không Còn Tin Tưởng Chồng 3
Tiền Quyên Quyên gục mặt vào trong lồng ngực chồng, nức nở nói: "Đều tại em, em biết rõ tính cách của Đức Thắng như thế nào, còn muốn cho may quần áo mới cho chị dâu với Ngọc Phượng, cố tình xem nhẹ nó, không muốn may quần áo mới cho nó. Em muốn cho nó hiểu được, hiện tại nó đã không phải là người duy nhất trong nhà, không thể cái gì cũng theo ý muốn của nó..."
Phụ nữ thì sao? Phụ nữ thì không phải là người sao?
Phụ nữ thì phải hy sinh vì đàn ông sao?
Tiền Đức Thắng là cháu trai, cho nên chị dâu, Ngọc Phượng và cô ấy đều phải hy sinh cho nó sao? Đâu ra đạo lý như vậy?
Nhưng cô ấy không ngờ tới, khi mình làm như vậy sẽ làm cháu gái bị thương.
Trong lòng Tiền Quyên Quyên đầy áy náy và hối hận, hối hận vì lần này mình đã làm không tốt, cô ấy không nên trực tiếp kích thích Tiền Đức Thắng.
Đứa bé đó đã bị dạy hư rồi.
Doanh trưởng La nghe cô ấy khóc thì luống cuống, chỉ có thể từ từ vỗ về cô ấy: "Quyên Quyên đừng khóc, việc này không trách em được, muốn trách thì trách mẹ em đã dạy hư đứa nhỏ! Em yên tâm đi, lần này chắc chắn anh trai em đã ý thức được tình huống của con mình, chỉ cần anh ấy không muốn về sau đứa nhỏ đi sai đường, sẽ ra tay trị lại, dạy dỗ lại tính nết của nó thôi..."
Dưới sự an ủi của chồng, Tiền Quyên Quyên dần ngừng rơi nước mắt.
Hai mắt cô ấy sưng đỏ, tâm trạng cũng khá hơn một chút.
Doanh trưởng La vắt một cái khăn lông nóng cho cô lau mặt, anh ta vừa quan sát sắc mặt cô vừa nói: "Quyên Quyên, em yên tâm, sau này bất kể con của chúng ta là nam hay nữ, chúng ta đều sẽ dạy dỗ con thật tốt."
Tiền Quyên Quyên nghe chồng nói mà mặt đỏ bừng, trừng mắt liếc anh ta một cái.
**
Bên kia, hai vợ chồng doanh trưởng Tiền dẫn con về nhà.
Sắc trời đã tối, cơm trong nhà còn chưa nấu xong.
Mạnh Xuân Yến cũng không có tâm trạng nấu nữa, cô ấy bưng một đĩa bánh ngô hấp và một đĩa dưa muối lên đặt ở trên bàn, còn mình thì tự cầm một cái bánh ngô yên lặng ngồi ăn.
Doanh trưởng Tiền thấy thế cũng không nói gì, anh ta đi rửa tay, ngồi xuống ăn cơm.
Hai người đều rất yên lặng, không ai nói gì.
Điều này làm cho Tiền Đức Thắng ngây ngốc đứng ở nơi đó có chút luống cuống. Dù cậu bé có hống hách đến đâu đi chăng nữa, cậu bé cũng có thể nhìn ra bầu không khí lúc này không đúng. Mà điều càng làm cho cậu bé khó chịu hơn chính là, thế mà không có ai gọi cậu bé ra ăn cơm.
Giữa trưa Tiền Đức Thắng đã ăn cơm ở trường, sau đó mãi cho đến bây giờ vẫn chưa ăn, hơn nữa vừa rồi khóc lóc om sòm, bụng đã sớm đói sôi lên ùng ục.
Tuy rằng trên bàn chỉ có bánh ngô và dưa muối, không có thịt hay món mì sợi cậu bé thích ăn làm cho cậu bé thấy rất bất mãn, nhưng lúc này bụng đang đói, dù không tình không nguyện nhưng cậu bé vẫn đưa tay lấy bánh ngô.
"Bốp" một tiếng, một đôi đũa đẩy tay cậu bé ra.
Vốn mu bàn tay của cậu bé đã bị nan trúc đánh sưng phù, lúc này lại bị đánh thêm một đũa, đau đến mức khiến cậu bé gào khóc.
Cậu bé tức giận trừng mắt về phía Mạnh Xuân Yến mới đánh vào tay mình, hàm hồ mắng: "Mẹ lại dám đánh con, con muốn nói cho bà nội..."
Mạnh Xuân Yến nghiêm mặt: "Hôm nay con đã làm sai, không được ăn cơm!" Sau đó dưới vẻ mặt không dám tin của đứa bé, cô ấy nói tiếp: "Về sau, chỉ cần con làm sai thì sẽ không được ăn cơm!"
"Nhưng con sẽ đói!" Tiền Đức Thắng oan ức nói.
"Vậy thì cứ cho đói!" Mạnh Xuân Yến cứng rắn nói, sau đó tiếp tục ăn cơm, cũng không để ý tới cậu bé.
Tiền Đức Thắng đói đến mức không chịu nổi, không tin lời mẹ lại đưa tay ra, thế là lại bị mẹ đánh.
Cậu bé tức giận đến mức muốn mắng người, muốn đánh mẹ vì không cho cậu bé ăn cơm, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của cha đang nhìn cậu bé, thấy như vậy cậu bé có chút sợ hãi.
"Cha..."
Doanh trưởng Tiền lạnh giọng nói: "Mẹ con nói đúng, sau này chỉ cần con làm sai thì sẽ không được ăn cơm! Về phần quần áo mới, về sau con cũng sẽ không có nữa, con chỉ có thể mặc quần áo cũ, ăn bánh ngô, không có cơm trắng, mì trắng, thịt, những thứ này đều không phải những thứ đứa nhỏ làm sai có thể ăn."
Anh ta biết mẹ mình thương cháu trai, từ khi đứa nhỏ này sinh ra đến bây giờ đều được ăn những món ăn ngon.
Đứa nhỏ này, từ trong ra ngoài đã bị chiều hư rồi.
Cả người Tiền Đức Thắng hoàn toàn choáng váng, một cơn gió từ bên ngoài thổi vào, cậu bé cảm thấy cả thế giới đều lạnh lẽo.
Nhưng mà cha mẹ cậu bé đều không để ý đến cậu bé.
Sau khi cơm nước xong, bọn họ bèn mang đồ ăn thừa cất đi khóa lại, rồi hai người trở về phòng.
Toàn bộ quá trình hai người đều không để ý tới cậu bé, mặc kệ cậu bé có ăn cái gì hay không, có tắm sạch hay không, có thay quần áo hay không...
Cậu bé tức giận nghiến răng, dứt khoát chạy ra ngoài.
Mạnh Xuân Yến nhìn từ khe cửa ra ngoài, thấy một màn như vậy, theo bản năng lại đứng lên.
Song, chỉ trong chốc lát, cô ấy lại lần nữa ngồi xuống.