Chương 389: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 3
Chương 389: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 3
Chương 389: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 3
Cuối cùng cô cũng thở lại được như bình thường, Phong Lẫm hỏi: "Gia Gia, em sao rồi?"
"Vẫn ổn..." Cố Di Gia mơ màng nói, cuối cùng cũng vượt qua được sự xấu hổ, sau đó đỏ mặt quay đầu nhìn anh với đôi mắt sáng rực: "Ờm, anh Lẫm này, chúng ta làm lại đi..."
Phong Lẫm cảm giác sợi dây lý trí trong đầu mình đã đứt "phựt" một cái.
Cô gái xinh đẹp ngồi trên giường anh, được bao quanh bởi hơi thở của anh, nhìn anh bằng đôi mắt vui vẻ, giọng nói mềm mại, gọi tên anh đầy thân mật, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh mặc cho anh muốn làm gì thì làm...
Gân tay anh nổi lên, vẻ mặt vẫn phải giữ bình tĩnh, kiềm chế chạm nhẹ lên mặt cô, nói với giọng khàn khàn: "Anh đưa em về nhé."
Cố Di Gia không chịu, nằm lì trong lòng anh rồi ngẩng đầu lên hôn anh.
Lần này, gân xanh trên tránh anh lộ cả ra ngoài nhưng vẫn kiên nhẫn nói: "Gia Gia, ngồi im..."
Cuối cùng anh vẫn để cô đạt được ý đồ của mình, Cố Di Gia cảm nhận được hơi thở nam tính mạnh mẽ của bạn trai mình...
**
Đến khi hai người rời khỏi ký túc xá thì trời đã tối.
Cố Di Gia đi nhẹ nhàng, tuy cô đi rất chậm nhưng ai cũng nhận ra rằng cô đang vui.
Người đi đường nhìn thấy, chỉ biết là vì đoàn trưởng Phong đã về, có người còn chào họ thân thiện, cười hỏi: "Hai người bao giờ kết hôn đấy?"
"Sắp rồi." Cố Di Gia híp mắt cười nói.
"Hay quá, đến lúc đó tôi sẽ được ăn kẹo cưới của hai người rồi."
"Được chứ, tôi và đoàn trưởng Phong sẽ phát kẹo cưới cho mọi người."
"Rồi rồi, vậy bọn tôi chờ kẹo cưới của hai người đấy!"
"..."
Sau khi người chị dâu này đối đáp nhiệt tình xong, Cố Di Gia quay lại nhìn đoàn trưởng Phong: "Khi nào mình kết hôn vậy anh? Anh xem nhiều người đang giục mình cưới lắm kìa."
Đoàn trưởng Phong không từ chối kiên quyết như trước kia nữa, mà nói: "Anh của em có đồng ý cho em lấy chồng sớm như thế không?"
Mỗi lần lão Cố gặp anh đều cảm thấy khó chịu, muốn suôn sẻ lấy được vợ, anh cảm thấy phải vượt qua ải của lão Cố trước.
"Không sao." Cố Di Gia không quan tâm nói: "Anh ấy bảo tùy em, em muốn kết hôn lúc nào cũng được."
Thấy anh ngạc nhiên nhìn cô, cô híp mắt cười: "Sao, không tin em à?"
Phong Lẫm lắc đầu, nhìn ánh mắt xảo quyệt của cô là biết lão Cố sẽ đồng ý, chắc cô đã làm gì đó nên trong lòng anh rất vui vẻ.
Đương nhiên là anh muốn kết hôn với cô rồi.
Nhưng anh phải chú ý đến sức khỏe của cô, mỗi lần ở bên cạnh cô, anh đều phải kiềm chế để bản thân anh không làm cô bị thương.
Sức khỏe của cô quá yếu, không thể sơ suất dù chỉ là một chút, nhưng cô quá bạo dạn, có lúc không màng đến tình trạng sức khỏe của bản thân... Hoặc cô quên nên anh đành phải để ý cô nhiều hơn.
Nhưng hôm nay, thấy cô ngủ vô tư trên giường anh, trong lòng anh dâng lên một cảm giác yêu thương và vui sướng.
Anh muốn nhìn thấy cô và cảm nhận sự hiện diện của cô mỗi ngày khi anh mở mắt sau giấc ngủ sâu.
Có lẽ đó sẽ là một ngày rất đẹp.
Nếu họ kết hôn, họ có thể ở cùng nhau, cùng ngồi chung bàn ăn cơm, cùng ngủ trên cùng một chiếc giường, và ngày nào anh cũng được nhìn thấy cô.
Anh rất mong chờ được sống cùng cô và cuộc sống của họ sau khi kết hôn.
Chắc hẳn nó sẽ vô cùng tuyệt vời.
Cố Di Gia thấy anh im lặng, nghĩ rằng anh không đồng ý, lập tức phồng má tránh sang một bên, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Rõ ràng hôm nay anh đã làm chuyện quá đáng với cô như thế, vậy mà lại không đồng ý.
Chỉ là cô muốn kết hôn, muốn được làm những chuyện thân mật với anh một cách quang minh chính đại thôi mà? Yêu đương ở thời đại này quá kín đáo, cái gì cũng không được làm, khiến cô rất khó chịu.
Muốn được người yêu hôn, ôm, bế cao, chẳng phải những người yêu nhau thắm thiết đều làm như vậy hay sao?
Cô làm gì sai à?
Phong Lẫm biết cô không vui, ho nhẹ rồi chuyển chủ đề: "Gia Gia, hôm nay em đến đoàn văn công, có gặp ai nữa không?"
Cố Di Gia nghi ngờ nhìn anh, ý gì đây?
"Em gặp nhiều lắm, có chị Mỹ Hà, nhiều cô gái xinh đẹp... À đúng rồi, có một nữ đồng chí xinh đẹp tên là Lâm Tĩnh Tâm, nghe đâu trước kia từng xem mắt cùng anh."
Phong Lẫm bỗng dưng hoang mang, Lâm Tĩnh Tâm, là ai vậy?
Nghe đến hai từ "xem mắt", anh lắc đầu nguây nguẩy: "Không thể nào, anh có xem mắt với cô ấy đâu."
"Thế trước kia anh từng xem mắt với mấy cô rồi?"
Vẻ mặt Phong Lẫm trở nên nghiêm túc, ai không quen anh tưởng anh đang tức giận, ai quen rồi thì biết rằng anh đang khó xử, không biết nên xử lý lại câu hỏi của người yêu như thế nào.
Thấy cô đang nhìn mình, đoàn trưởng Phong đành nói: "Có ba người, nhưng đều do người lớn giới thiệu, sau khi anh biết thì đi luôn nên không để ý họ trông như thế nào."
Nói xong, anh im lặng nhìn cô.
Cố Di Gia nhìn anh một lúc, đột nhiên cô bật cười, nụ cười của cô rất ngọt ngào, giọng cũng ngọt nữa: "Đoàn trưởng Phong tốt thật." Hóa ra cô là người đầu tiên anh thích, điều này khiến Cố Di Gia cảm thấy vui mừng.
Đoàn trưởng Phong thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhớ ra cô chưa trả lời câu hỏi của mình.
Anh càng ngày càng tò mò, không nhịn được quay lại chủ đề: "Ngoài những người đó ra, em còn gặp ai nữa?"
Cố Di Gia không phải người ngốc nên đã nhanh chóng hiểu ý anh, tuy trong lòng buồn cười nhưng lại nói thật: "Còn gặp đồng chí Hứa nữa."
Quả nhiên, biểu cảm trên mặt đoàn trưởng Phong càng ngày càng nghiêm túc, giống như có chuyện gì đó quan trọng đã xảy ra.