Chương 397: Chụp Ảnh Cưới 4
Chương 397: Chụp Ảnh Cưới 4
Chương 397: Chụp Ảnh Cưới 4
Khi quay lại trong phòng, cô lập tức hỏi: "Tại sao lại thiếu mấy tấm vậy?"
Phong Lẫm đưa mấy tấm ảnh đã cất lại cho cô, sau khi Cố Di Gia mở ra xem, lập tức hiểu vì sao anh lại đặc biệt cất đi.
Bởi vì tư thế của hai người trong mấy tấm ảnh này tương đối thân mật, làm cho người khác vừa nhìn đã biết quan hệ của hai người.
Trong mắt Cố Di Gia, thật ra không có gì cả, nhưng hình như đoàn trưởng Phong rất xấu hổ, ngượng ngùng khi bị người khác nhìn thấy.
Cố Di Gia ngắm nghía một lúc, chỉ vào một bức ảnh trong đó rồi nói: "Đẹp quá, bức ảnh này trông đoàn trưởng Phong cực kỳ đẹp trai."
Phong Lẫm nhìn bức ảnh cô chỉ.
Trong ảnh, cô đứng ở phía sau anh, khom người ôm cổ anh, cơ thể anh trông rất cứng ngắc, tư thế có chút không được tự nhiên, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, vừa nhìn là biết trong ngoài không giống nhau.
Ngược lại với anh, Cố Di Gia trong ảnh lại rất tự nhiên, cười tươi như hoa, cho dù là ảnh chụp đen trắng, cũng không thể ngăn cản sự xinh đẹp và rạng rỡ trên khuôn mặt.
Cố Di Gia thích nhất, thật ra vẫn là đoàn trưởng Phong rõ ràng cứng nhắc muốn chết, nhưng vẫn dung túng cô.
Cô càng cảm thấy, Phong Lẫm thật sự là người đàn ông tốt hiếm có ở thời đại này, giống như anh trai cô, đều thương vợ.
Sau khi xem xong ảnh, Cố Di Gia nói: "Lát nữa chúng ta sẽ viết thư cho chú dì, thuận tiện gửi bức ảnh này cho họ."
Bức ảnh cô nói, chính là bức ảnh đứng đắn nhất.
Hai người sóng vai ngồi bên cạnh nhau, tư thế không tính là thân mật, vẻ mặt anh nghiêm túc, mặt cô mỉm cười, một cứng một mềm kết hợp, nhìn thấy là cảnh đẹp ý vui.
Tóm lại, chính là bức ảnh rất bình thường, sẽ không kích thích đến thần kinh của người lớn tuổi.
Phong Lẫm ừ một tiếng, nói: "Em viết xong thì đưa cho anh, anh sẽ gửi qua cùng."
"Còn có quần áo mùa xuân và mùa hè em may cho dì và chú, cũng gửi qua cùng." Cố Di Gia mở tủ quần áo ra, lấy mấy bộ quần áo mới ra.
Khi quần áo được gửi đi, mùa xuân vẫn chưa đi xa, còn có thể mặc quần áo xuân nhẹ nhàng.
Đợi mùa xuân qua đi rồi, mùa hè tới, lại có quần áo mát mẻ mặc vào mùa hè.
Phong Lẫm nhìn chằm chằm mấy bộ quần áo kia, thầm nghĩ số lượng có phải hơi nhiều một chút hay không? Của mẹ thì cũng thôi đi, ông già lúc nào cũng mặc quân phục, không cần quá nhiều quần áo mới phải chứ? Đột nhiên muốn lấy quần áo nam sẫm màu ở trong đó ra, để bản thân mặc.
Dù sao chiều cao, dáng người của anh và cha anh cũng tương tự nhau, nhất định có thể mặc vừa.
Người anh yêu đối với hai người họ thật sự quá tốt, quả thực hận không thể chuẩn bị hết quần áo bốn mùa cho bọn họ, thậm chí trước khi làm quần áo, còn sẽ lấy tay cẩn thận vò vải thật kỹ, để cho vải trở nên mềm mại và thoải mái hơn.
Ngay khi đoàn trưởng Phong đang cảm thấy không thoải mái trong lòng, Cố Di Gia xoay người lấy một bộ quần áo khác từ trong tủ ra.
"Đây là may cho anh, anh xem có vừa người hay không."
Đoàn trưởng Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn cô: "Em cũng may cho anh sao?"
"Đúng vậy." Cố Di Gia cười híp mắt, lập tức hiểu đoàn trưởng Phong đang suy nghĩ gì: "Anh là người yêu của em mà, đương nhiên là phải may cho anh."
Mặc dù bình thường đoàn trưởng Phong đều mặc quân phục, nhưng lúc nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cũng sẽ mặc quần áo thường ngày.
Dáng người của anh đẹp, cho dù mặc cái gì cũng đẹp, nhưng mà Cố Di Gia thích đàn ông mặc áo sơ mi, cho nên cũng may áo sơ mi và quần đen cho anh.
Dù sao đẹp trai, nhìn vui mắt là được.
Có được quần áo mới, Phong Lẫm rất vui, chỉ là anh càng đau lòng cho người anh yêu, dặn dò: "Sau này đừng làm nhiều như vậy, bọn họ đều có quần áo mặc rồi."
"Không sao, dù sao cũng nhàn rỗi mà." Cố Di Gia nói: "Dì gửi nhiều vải quá, một mình em mặc không hết, làm cho hai người một ít cũng tốt."
Không chỉ làm cho cha mẹ đoàn trưởng Phong, cô còn làm quần áo mới cho người trong nhà, lúc này mới vơi đi một ít.
Cũng không biết rốt cuộc trong tay mẹ đoàn trưởng Phong có bao nhiêu phiếu vải, mới có thể thoải mái mua một đống vải như vậy rồi gửi tới.
Hơn nữa không chỉ gửi một lần, mà đến đầu tháng ba, bà ấy lại gửi một lần nữa, là cảnh vệ Tiểu Trương của đoàn trưởng Phong đưa tới.
Có mẹ chồng ra tay hào phóng như vậy, Cố Di Gia nhất định phải hiếu thuận với bà ấy.