Chương 4:
Chương 4:
Chương 4:
Trần Ngải Phương trực tiếp ngó lơ cô ta, nhìn sang chàng trai kia, hỏi: "Không biết vị đồng chí này là..."
Chị ấy hơi nghi hoặc, không biết em chồng quen được chàng trai này khi nào, không khỏi dò xét.
Sau khi em chồng tốt nghiệp cấp ba vào năm ngoái, bởi vì sức khỏe không tốt, cộng thêm công việc thời này đều kín chỗ, không dễ tìm, vẫn luôn ở trong nhà bồi dưỡng thân thể, làm ít việc nhà, rất ít khi ra ngoài.
Nhưng năm nay em chồng đã mười chín tuổi, quả thật đã tới tuổi kết hôn.
Nghĩ tới đây, trong lòng chị ấy hơi sầu muộn.
Với sức khỏe này của em chồng, tìm đối tượng không dễ, thời này muốn tìm một người đàn ông đối xử tốt với cô, lại không để ý sức khỏe của cô thật khó.
Thậm chí chị ấy và chồng đều chuẩn bị tâm lý, cùng lắm nuôi em chồng cả đời.
Chàng trai tự tin bước lên trước, tự giới thiệu: "Tôi tên Khương Tiến Vọng, là chủ nhiệm của cách ủy hội xưởng gang thép, cha là xưởng trưởng xưởng gang thép."
Anh ta cảm thấy chỉ cần mình nói như vậy, có lẽ Trần Ngải Phương sẽ biết phải làm gì.
Tuy biết Trần Ngải Phương là chị dâu của Cố Di Gia, nhưng Khương Tiến Vọng không có ý lấy lòng chị ấy, với thân phận của anh ta, người có thể khiến anh ta lấy lòng không nhiều.
Quả thật Trần Ngải Phương hơi bất ngờ, không ngờ thân phận của chàng trai cao ngạo này lại cao như vậy, con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép, cho dù là ở thành phố đều vô cùng ngon nghẻ, càng đừng nói đối với người nông thôn mà nói, đây là người thành phố, còn là người có công việc chính quy, lương không thấp, còn có các loại ngân phiếu trợ cấp.
Chị ấy lại nhìn sang Cố Minh Nguyệt, lập tức hiểu vì sao Cố Minh Nguyệt lại cố tình ăn mặc, chen thời gian tới đây như vậy.
Trần Ngải Bình đầu óc nhanh nhẹn, trong một lúc đã nghĩ tới rất nhiều thứ, ngoài mặt không thể hiện, mỉm cười hỏi: "Hóa ra là chủ nhiệm Khương, chủ nhiệm Khương quen Di Gia nhà chúng tôi khi nào?"
"Cũng không lâu lắm."
Ánh mắt của Khương Tiến Vọng không khỏi rơi lên người Cố Di Gia trên giường bệnh.
Rõ ràng là gương mặt bệnh tật, làn da cũng tái nhợt, tóc rối tung, không cố tình sửa soạn, uể oải nằm ở đó, thế nhưng vẫn đẹp tới kinh tâm động phách, khiến người ta muốn nhìn.
Cho dù trông chật vật, cũng là một kiểu đẹp quyến rũ, yếu ớt đáng thương, khiến người ta nảy sinh tiếc thương.
Đây là người phụ nữ đẹp nhất mà Khương Tiến Vọng từng gặp trong đời.
Đẹp tới mức chỉ nhìn một lần đã khiến anh ta nhớ mãi không quên, thậm chí bỏ qua xuất thân của cô.
Nhưng thân phận của anh ta bày ra ở đó, Cố Di Gia chỉ là một cô gái nông thôn, tuy có một người anh làm quân quan, nhưng chị dâu của cô ngay cả tư cách tòng quân cũng không có, đoán chừng địa vị ở bộ đội cũng không cao.
Cố Minh Nguyệt đặt trái cây xách tới lên bàn, tỏ vẻ quan tâm hỏi: "Gia Gia, sắc mặt của em trông không được tốt lắm, có phải không thoải mái không?"
Cố Di Gia không lên tiếng, bởi vì lúc này cô đã ngốc rồi.
Nhìn thấy Cố Minh Nguyệt, lại nghe thấy cái tên Khương Tiến Vọng, cuối cùng cô cũng phát hiện hình như mình xuyên sách rồi.
Cố Di Gia nhớ mấy hôm trước, lúc cô hiếm khi được nghỉ ngơi đã đọc một quyển tiểu thuyết niên đại.
Tên sách là gì đã không nhớ nữa, chỉ nhớ nam chính trong quyển sách niên đại đó là Khương Tiến Vọng, nữ chính là Cố Minh Nguyệt, bên trong còn có một mỹ nhân ốm yếu mất sớm tên Cố Di Gia.
Bởi vì cùng tên với mình, cho nên khi đó cô cố tình lật xem kết cục của "Cố Di Gia".
Cố Di Gia chết rất thảm.
Cô ấy có một anh trai làm quân quan, có một chị dâu tài giỏi yêu thương cô ấy, thế nhưng bởi vì sức khỏe kém, ngoài đi học, cô ấy rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, người cũng được nuôi dưỡng khá ngây thơ đơn thuần.
Có một lần, Khương Tiến Vọng gặp được Cố Di Gia khi anh ta vào huyện tìm Cố Minh Nguyệt, nhất kiến chung tình, bắt đầu hỏi thăm tin tức của cô ấy, sau đó nhờ bà mối tới nhà, muốn cưới cô ấy.
Nghe nói cô yếu ớt lắm bệnh, khó sinh nở, thậm chí không biết khi nào sẽ chết, người nhà họ Khương nào chịu đồng ý?
Người nhà họ Khương không ít lần tìm Cố Di Gia, muốn khiến cô ấy biết khó mà lui, trong lòng Cố Di Gia buồn bực, rõ ràng cô ấy và Khương Tiến Vọng không thân, cũng chưa từng muốn gả cho anh ta, vì sao phải chịu cơn giận này? Trong đó lại có mẹ kế Vu Hiểu Lan vẫn luôn âm thầm khuấy nước, khiến Cố Di Gia vô cùng phiền não, cuối cùng nghe theo kiến nghị của Cố Minh Nguyệt, trốn tới nhà dì của Cố Minh Nguyệt ở thành phố, trốn được nhà họ Khương và sự bức hôn của Khương Tiến Vọng.
Chính là cái lần vào thành phố này, Cố Di Gia gặp phải một đám côn đồ ăn chơi lêu lổng, bị chúng lăng nhục, sau đó trong lúc truy đuổi, cô ấy rơi xuống nước mà chết.
Cái chết này thật sự quá uất nghẹn.