Chương 407: Phải Tìm Người Yêu Làm Đoàn Trưởng 2
Chương 407: Phải Tìm Người Yêu Làm Đoàn Trưởng 2
Chương 407: Phải Tìm Người Yêu Làm Đoàn Trưởng 2
Cố Minh Thành gật đầu: "Đúng là nên báo cho bà nội Hoàng và những người khác một tiếng."
"Cũng phải báo cho cha một tiếng." Trần Ngải Phương nói: "Dù thế nào đi chăng nữa thì cha cũng nên biết chuyện đó."
"Ông ấy biết thì cũng có làm gì được đâu, ông ấy cũng không thể cho Gia Gia của hồi môn." Cố Minh Thành thản nhiên nói, nếu cha của anh ấy có thể lấy được năm mươi đồng từ chỗ của Vu Hiểu Lan, thì cũng không đến nổi anh lại không nói chuyện kết hôn của em gái cho ông ấy.
Nói cho ông ấy biết thì cũng không làm được gì cả.
Trần Ngải Phương không biết nói gì tiếp.
Cô ấy phát hiện ra rằng tính cách của anh em nhà này giống nhau như đúc, ở một phương diện nào đó, thái độ cư xử với mọi người thấu tình đạt lý, nếu việc gì có thể làm thì sẽ sẵn lòng làm. Thế nhưng có đôi khi bọn họ thể hiện sự ghét bỏ và thích thú một cách rõ ràng, đối với những người không thích thì bọn họ không thèm phản ứng, cũng không để ý đến chuyện bị người khác nói ra nói vào về tiếng tăm.
Cùng lắm thì sau này tạo tiếng tăm lại thôi, tiếng tăm ra sao còn phải xem người đó như thế nào.
Trần Ngải Phương năn nỉ một hồi thì cuối cùng Cố Minh Thành cũng đồng ý gọi điện cho gia đình để báo với bọn họ một tiếng.
Thế nên Cố Minh Thành lựa thời điểm thích hợp rồi gọi điện thoại về xã.
**
Công xã Nam Sơn.
Ông cả Cố vừa đi làm ruộng thì thấy Đại đội trưởng đến đây nói ông ấy có điện thoại.
"Là cuộc gọi từ Minh Thành, chắc là có việc tìm chú đó."
Ông cả Cố nghe thế thì trong lòng lo lắng không thôi, ông ấy sợ rằng con cái xảy ra chuyện gì đó. Tuy rằng trước đây ông ấy đã làm sai, nhưng trong lòng ông cả Cố thì Cố Minh Thành là đứa con đầu lòng của ông ấy, là đứa con có tiền đồ nhất, ông ấy vẫn luôn coi trọng anh ấy.
Lúc này Vu Hiểu Lan đặt chiếc chậu trong tay xuống đất phát ra một tiếng "ầm", điều này khiến ông cả Cố tỉnh táo trở lại.
"Còn chưa đi à, mất hồn mất vía ở đây làm gì? Con trai cưng đang tìm ông kìa."
Bà ta tức giận nói, nghe thấy cái tên Cố Minh Thành là thấy phiền rồi, nghĩ đến việc trước khi thằng nhóc đó rời đi còn đánh con trai bà ta một trận, khiến Cố Minh Huy nằm trên giường mấy ngày mới có thể xuống giường.
Nghĩ đến Cố Minh Thành, lại nghĩ đến cái đứa bệnh tật đầy người kia, bà ta càng tức hơn nữa.
Bà ta cực kì ghét hai anh em đó, Cố Minh Thành đánh con của bà ta, còn Cố Di Gia thì không biết thân biết phận mà khi dễ con gái bà ta, khiến cho con gái bà ta đến bây giờ vẫn chưa tìm được người yêu, cũng không biết khi nào mới có thể kết hôn.
Vu Hiểu Lan nghĩ đến chuyện đó liền quyết định lựa ngày đi lên thị trấn tìm chị cả của bà ta, để chị cả mau chóng giúp đỡ giới thiệu đối tượng hẹn hò trong thành phố cho con gái bà ta.
Với người như Cố Minh Nguyệt đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa có người yêu, ở trong xã này đã thành gái lỡ thì, không biết bao nhiêu người đang nói ra nói vào rằng Cố Minh Nguyệt không thể lấy chồng.
Thậm chí có người còn quá quắt hơn nữa, còn hỏi Cố Minh Nguyệt có còn thương nhớ chủ nhiệm Khương không, có muốn đi nông trường Tây Bắc tìm chủ nhiệm Khương không.
Mỗi khi nghe được những lời xì xào bàn tán như thế này, Vu Hiểu Lan càng tức giận và càng hận Cố Di Gia hơn nữa.
Nếu lúc trước Cố Di Gia không từ chối hẹn hò với chủ nhiệm Khương, không vu khống con gái bà ta rằng con bé muốn gả cho chủ nhiệm Khương, rồi lan truyền tin đồn Cố Minh Nguyệt tranh giành đàn ông với em gái, thì bây giờ con gái bà ta sao lại không kiếm được người yêu?
Vu Hiểu Lan cố tình xem nhẹ lý do mắt bà ta để trên đầu nên chỉ muốn gả con gái vào thành phố, không thấy bản thân có lỗi gì cả.
Dù sao trăm sai ngàn sai thì cũng do hai anh em Cố Minh Thành sai!
Hai anh em này chính là trở ngại lớn nhất đối với mẹ con bọn họ.
Đúng lúc hôm nay Cố Minh Nguyệt về nhà nghỉ ngơi, lúc cô ta dắt xe vào cửa thì thấy vẻ mặt tức giận của mẹ, cô ta cau mày rồi hỏi: "Mẹ, mẹ bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra thế?"
"Còn chuyện gì nữa." Vu Hiểu Lan cười khẩy rồi nói: "Con trai cưng của người ta gọi điện về, mẹ cũng không biết có chuyện gì nữa? Dù cho có chuyện gì thì tốt nhất đừng dính líu gì tới mẹ con mình."
Còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Vu Hiểu Lan chỉ đoán chuyện xấu nhất có thể xảy ra mà thôi.
Cố Minh Nguyệt ngạc nhiên hồi lâu, cô ta mới nhận ra cụm "con trai cưng" mà mẹ đang nói đến là anh cả Cố Minh Thành.