Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 411 - Chương 411: Không Nên Chọc Vào Người Đàn Ông Đã Có Người Yêu 2

Chương 411: Không Nên Chọc Vào Người Đàn Ông Đã Có Người Yêu 2 Chương 411: Không Nên Chọc Vào Người Đàn Ông Đã Có Người Yêu 2 Chương 411: Không Nên Chọc Vào Người Đàn Ông Đã Có Người Yêu 2
Sau khi hai người bàn bạc thì quyết định đợi đến ngày nghỉ sẽ lên thị trấn mua một ít vật dụng cho giường ngủ.

Thị trấn gần đây nhất cũng hơi nhỏ, chỉ có hai con đường, trong thị trấn cũng không có nhiều đồ nên không mua được đồ gì tốt cả, muốn mua đồ tốt thì phải lên thị trấn trên mới được.

Quãng đường từ trụ sở lên thị trấn cũng khá xa, nếu chạy xe đạp thì phải tốn ít nhất hai tiếng.

Vì thế nếu muốn đi lên thị trấn thì phải ngồi xe, chỉ cần bốn mươi phút là đến.

Xe hậu cần của quân đội lên thị trấn vào mỗi cuối tuần, nếu người nhà quân nhân muốn đi lên thị trấn thì có thể đi nhờ xe.

Sau khi bàn bạc với chị dâu sẽ lên thị trấn mua đồ vào ngày nghỉ, Cố Di Gia cũng xem lại mấy tấm vải còn lại trong phòng của cô.

Sau khi xem xong, cô nghĩ rằng vẫn phải mua một bộ vỏ chăn may sẵn.

Dù gì đi nữa thì trên vỏ chăn màu đỏ có in hoa văn là chữ song hỷ, tuy người đời sau thấy hơi diêm dúa nhưng nó lại mang đến cảm giác vui tươi.

Lần đầu tiên trong đời được kết hôn, Cố Di Gia cũng muốn bầu không khí trở nên vui tươi phấn khởi.

Thế nhưng chỉ cần mua một bộ là được, những phần còn lại thì cô sẽ tự làm, cô cũng chuẩn bị thêm mấy bộ vỏ chăn để thay thế trong khi mang đi giặt.

Cố Di Gia thầm nghĩ trong lòng, tay vẫn thoăn thoắt cắt vải.

Cô cúi đầu đứng đó, chuyên tâm bắt tay vào chuyện đang làm, cho nên không chú ý đến một bóng dáng cao lớn đang đứng ở cửa.

Mãi đến khi cô lấy tay vén tóc đang xõa trên má ra sau tai, cô ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy dáng người cao lớn đang đứng ở cửa, cô ngạc nhiên một lúc rồi bỏ hết đồ trong tay xuống, chạy như bay về phía người đó.

Người đàn ông đứng ở cửa hoảng hồn, anh sải đôi chân dài đón cô gái đang nhào về phía anh.

Anh hoảng đến mức toát hết mồ hôi, vuốt lưng cô: "Đừng chạy! Em có thấy khó chịu ở ngực không? Lại đây, hít sâu nào!"

Cố Di Gia vùi mình vào lòng anh, hai tay siết chặt lấy anh, cô lắc đầu rồi nói mấy câu không rõ: "Sao bây giờ anh mới về vậy? Em còn tưởng là..."

Tưởng là anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dọa cô sợ chết khiếp.

Cô không giận bởi vì anh về trễ và cũng không sợ anh bỏ lỡ đám cưới.

Cô chỉ sợ anh sẽ bị thương ở chốn nào mà cô không biết hoặc là xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Chỉ cần anh về trong bình an vô sự là được, dù anh có về trễ và bỏ lỡ đám cưới của bọn họ thì cô cũng không để ý. Bây giờ cô chỉ cầu mong anh bình an trở về mà thôi.

Phong Lẫm ôm cô, khẽ nói: "Xin lỗi em, trên đường về có chuyện xảy ra nên mới về muộn mấy ngày."

Anh dùng cằm xoa xoa đầu cô, cảm nhận được mái tóc mềm như nhung ở dưới cằm mình.

Trong lòng anh là cô gái nhỏ bé và mềm mại, dù cho anh có dũng cảm như thế nào thì anh vẫn luôn mong nhớ cô gái ấy, anh cảm nhận được sự lo lắng của cô dành cho anh, điều ấy khiến trái tim anh lập tức trở nên mềm nhũn.

Cố Di Gia lẩm bẩm hỏi: "Anh có bị thương không?"

"Không có!"

"Thật à?"

Thấy cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, tay kia của cô nắm lấy quần áo anh, đoàn trưởng Phong cảm thấy da đầu mình tê rần, anh vội vàng đảm bảo rằng mình thật sự không bị thương.

Sao Cố Di Gia không nhìn ra sự đề phòng của anh, cô không khỏi tức giận: "Anh sợ gì chứ? Em cũng đâu có lột sạch quần áo của anh." Dù cô muốn nhìn nhưng cũng không thể nhìn vào lúc này, bằng không sẽ dọa anh chạy mất.

Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô tựa như cô muốn lột sạch quần áo và kiểm tra cơ thể của anh.

Phong Lẫm nghĩ thầm trong lòng, bây giờ bọn họ còn chưa kết hôn, chuyện này... Không nên làm thì hơn.

Cố Di Gia hừ một tiếng, cô muốn đẩy anh ra nhưng dường như tay của người đàn ông đó cứng như sắt thép, nếu anh không muốn thì cô có đẩy cũng không ra.

Cuối cùng cô chỉ ôm cổ anh để anh cúi đầu xuống rồi hôn lên.

Chiêu này được dùng đi dùng lại nhiều lần, cuối cùng lúc nào đoàn trưởng Phong cũng bối rối đứng đó, cả người anh cứng đơ, nhưng bàn tay anh vẫn nắm tay cô không chịu buông ra.

Cố Di Gia nhìn đôi tai đỏ bừng của anh, cuối cùng cô cũng hài lòng, ngoan ngoãn chui vào lòng anh.

Cô tựa đầu vào vai anh, thì thầm: "Anh bình an trở về rồi, em nhớ anh lắm..."
Bình Luận (0)
Comment