Chương 442: Của Hồi Môn 1
Chương 442: Của Hồi Môn 1
Chương 442: Của Hồi Môn 1
Hai người đứng bên ngoài văn phòng đăng ký kết hôn, khi đóng cuốn sổ tay nhỏ lại, không khí có hơi yên lặng.
Cuối cùng Phong Lẫm ho nhẹ, nói: "Gia Gia, em đói bụng chưa? Chúng ta đến chỗ chú Vinh ăn cơm đi."
Vừa nói xong lời này, anh lập tức phát hiện giọng nói của mình có hơi khàn khàn, cơ thể dường như hơi cứng đờ, hơn nữa cũng không dám nhìn cô gái ở bên cạnh.
Cố Di Gia yên lặng gật đầu, nhìn anh một cái, phát hiện anh không hề nhìn mình, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, chính trực nghiêm nghị, không cần phải nói rằng nghiêm túc đến dường nào.
Thế nhưng, vành tai kia lại đỏ bừng, giống như bị cháy nắng vậy.
Thật ra cô cảm thấy, nội dung trong cuốn sổ tay nhỏ kia vẫn khá ẩn ý, đối với người đã từng xem "phim hành động" của thế hệ sau như cô mà nói, đây chỉ là chuyện trẻ con.
Chỉ là hình như đối với đoàn trưởng Phong lại là kích thích rất lớn.
Hai người yên lặng đi tới quán cơm nhỏ của chú Vinh.
Hôm nay trong quán cơm nhỏ không có khách, chỉ có chú Vinh nằm trên ghế dựa ở sảnh lớn, ghế dựa lắc lư kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, chú Vinh cầm một cây quạt ở trong tay, thỉnh thoảng lại quạt một cái.
Thấy hai người đi vào, ông ấy ngồi dậy: "Sao hai đứa lại tới đây?" Tiếp theo lại phát hiện bầu không khí giữa hai người không đúng, cười hỏi: "Đây là có chuyện gì vậy, hai đứa cãi nhau sao?"
Phong Lẫm lạnh lùng nói: "Chúng cháu không cãi nhau."
Cố Di Gia cười híp mắt: "Chú Vinh, vừa rồi chúng cháu đi đăng ký kết hôn, chú xem, đây là giấy chứng nhận kết hôn của chúng cháu."
Chú Vinh rất bất ngờ, nhưng vẫn rất vui mừng cho bọn họ, cả người nhảy dựng lên, nói hôm nay phải làm đồ ăn thật ngon, để chúc mừng bọn họ.
Đã đến chỗ của chú Vinh rất nhiều lần, nên Cố Di Gia cũng không coi mình là người ngoài, đi theo vào phòng bếp, muốn giúp đỡ ông ấy.
Chỉ là làm sao chú Vinh nỡ để một cô gái nhỏ mềm mại như vậy giúp ông ấy làm việc, bưng đậu phộng ngũ vị hương mình đã rang ra, để cô ngồi ăn ở một bên, nhìn bọn họ làm việc là được.
Sau đó ném bó rau cần nhặt cho Phong Lẫm, để anh đi làm việc.
Phong Lẫm không nói gì, kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống, bắt đầu nhặt rau, nhặt bỏ hết những rễ già và lá vàng của rau xanh.
Vừa nhìn đã biết là quen tay, rõ ràng đã làm rất nhiều lần.
Cố Di Gia ăn đậu phộng rang, cảm thấy đậu phộng có vỏ này vừa thơm vừa giòn, ngay cả vỏ cũng có mùi vị của ngũ vị hương, giống như có ma lực vậy, làm cho người ta ăn một viên lại muốn ăn thêm một viên nữa.
"Đừng ăn nhiều quá, sẽ dễ bị nóng trong người." Chú Vinh nói một câu: "Không thì uống nhiều trà thuốc một chút, hôm nay chú có nấu."
Cố Di Gia đáp lại, bây giờ cô thèm ăn nên tình nguyện đi uống trà thuốc vì muốn ăn đậu phộng rang thơm ngào ngạt này.
Cô tự ăn một hạt, đưa hạt còn lại tới trước môi Phong Lẫm.
Phong Lẫm nhìn cô, rồi há miệng ăn.
Tiếp theo, Cố Di Gia vừa ăn đậu phộng, vừa đút cho Phong Lẫm, còn không quên nói chuyện với chú Vinh.
"Chú Vinh, sao hôm nay chỗ chú không có ai ở đây cả vậy?" Những người cô hỏi chính là những người học việc thường đi theo bên cạnh chú Vinh.
Chú Vinh nói: "Không phải là tết Trung Thu sao, bọn họ đều về nhà sớm rồi."
Ngày mốt mới là tết Trung Thu, bọn họ về có sớm quá không?
Trong lòng Cố Di Gia chợt hiểu ra, xem ra những người này nhất định là cảm thấy làm người học việc thì không có đường ra, cho nên không muốn làm nữa.
Chú Vinh vẫn luôn muốn tìm một đệ tử có thể truyền thụ tay nghề, đương nhiên những người đó không thích hợp, nếu không cũng sẽ không dễ dàng thả người đi như vậy.
Trong lòng Cố Di Gia thực sự rất tiếc cho chú Vinh.
Rõ ràng ẩm thực dược liệu của chú Vinh làm tốt như vậy, hơn nữa thật sự có hiệu quả, nhìn cô điều trị bằng ẩm thực dược liệu một năm, mà có thể điều trị cơ thể được như vậy là biết.
Nếu là ở thế hệ sau, chỉ cần nhờ vào tay nghề này của ông ấy, có thể mở một quán ẩm thực dược liệu riêng, những người có tiền nhất định sẽ xếp hàng dài đến đặt những món ăn làm từ dược liệu, hoàn toàn không cần lo đến việc làm ăn buôn bán.
"Chú Vinh, tết Trung Thu ngày mốt là hôn lễ của cháu và đoàn trưởng Phong, chú đừng quên nhé." Cố Di Gia nhắc nhở: "Hôm qua mẹ chồng cháu đã đến đây, chú cũng không thể vắng mặt được."
Chú Vinh cười nói: "Yên tâm, chú nhớ mà, sẽ không quên đâu." Sau đó lại kinh ngạc nói: "Bác sĩ Quản cũng tới rồi, nhanh vậy sao? Chú còn tưởng ngày mai bà ấy mới đến."
Phong Lẫm nói: "Mẹ cháu muốn đến đây ở lại một thời gian, để chăm sóc ông nội Hồ."
Cho nên mới xuất phát sớm.