Chương 444: Của Hồi Môn 3
Chương 444: Của Hồi Môn 3
Chương 444: Của Hồi Môn 3
Quản Tễ đang ngồi uống trà cùng ông Hồ trong văn phòng.
Bây giờ cũng đã đến giờ tan ca, lúc này không có bệnh nhân, hai người vừa uống trà, vừa trò chuyện, nhìn thấy bọn họ trở về thì mỉm cười chào hỏi.
Quản Tễ nói: "Tiểu Lẫm, Gia Gia, hai đứa về rồi."
Ông Hồ cũng hỏi: "Chơi vui không?"
Trên mặt Cố Di Gia lộ ra nụ cười sáng ngời vui vẻ, gật đầu nói: "Chơi vui lắm ạ." Sau đó kể với ông cụ hôm nay bọn họ đã đi đâu, chơi như thế nào.
Ông Hồ nghe vậy cười ha ha, đặc biệt là khi nghe hai người đi xem phim, một người ngủ, một người mặc dù không ngủ nhưng lại hoàn toàn không để ý chuyện gì đang xảy ra trong phim, bị chọc cười đến mức không dừng lại được.
Quản Tễ cũng nghe rất hứng thú.
Rõ ràng là một chuyện rất bình thường, nhưng khi nghe Cố Di Gia nói đến, lại thú vị hơn rất nhiều, làm cho người khác cảm thấy vô cùng hứng thú.
Quản Tễ nhìn khuôn mặt phấn khởi, rạng rỡ của con dâu, lại nhìn về phía con trai, thấy anh ngồi yên lặng ở một chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái của anh, dáng vẻ nhỏ nhắn của cô phản chiếu trong đôi mắt của anh, giống như trái tim của anh, đã cất cô vào trong lòng.
Bà ấy bưng trà lên uống một ngụm, cảm nhận hơi thở của ngày thu, năm tháng tĩnh lặng.
Một lúc sau, bọn họ trở lại nơi đóng quân của quân đội.
Hôm nay, Quản Tễ không đến nhà họ Cố ăn cơm, bà ấy tách khỏi bọn họ, đi thẳng đến nhà của sư đoàn trưởng Phương: "Mẹ đã đồng ý với Nguyệt Mai, hôm nay đến nhà bà ấy ăn cơm, nên không quay về cùng với hai đứa nữa."
Bà ấy vẫy tay với hai người, rồi bước đi vô cùng dứt khoát.
Nhìn theo bà ấy rời đi, Cố Di Gia đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, anh họ Quản đâu? Anh ấy ăn cơm ở đâu?" Hình như hôm nay vẫn luôn không nhìn thấy người anh trai họ Quản Hạo Thần này.
"Chắc là cũng ở nhà của sư đoàn trưởng Phương." Phong Lẫm không thèm để ý, dẫn cô về khu nhà tập thể: "Không cần lo lắng cho anh ấy, anh ấy là một người đàn ông trưởng thành, anh ấy sẽ không bị bỏ đói đâu."
"Anh ấy là anh họ anh, không phải em nên quan tâm một chút hay sao." Cố Di Gia nói xong, chợt nghĩ đến: "Đúng rồi, đoàn trưởng Phong, món quà lần đầu tiên anh tặng em, không phải là người anh họ Quản này mua giúp đấy chứ?"
Vẻ mặt của Phong Lẫm dừng lại, sau đó yên lặng gật đầu.
Cố Di Gia nghĩ đến tính cách của Quản Hạo Thần, trong lòng hiểu rõ.
Mặc dù thời gian ở chung ngắn, nhưng mà tính cách của người anh họ Quản này vô cùng hoạt bát, biết ăn nói, tính tình nhìn cũng rất năng động, lại chọn những thứ kia làm quà, có lẽ không phải muốn trêu chọc người khác, chỉ là hiểu lầm lời của đoàn trưởng Phong.
Cô nhìn đoàn trưởng Phong: "Lần đầu tiên anh tặng quà cho con gái, lại để anh họ anh mua giúp, có phải là không thích hợp hay không?"
Phong Lẫm có hơi ngượng ngùng: "Lúc đó không có thời gian. ."
Cũng không biết con gái sẽ thích cái gì, sợ thứ mình mua sẽ không phù hợp, sẽ chọc giận cô, nên đã nhờ anh họ có kinh nghiệm hơn.
Cố Di Gia nhìn anh một lúc, không khỏi bật cười, không muốn làm khó anh nữa.
Quên đi, thật ra đoàn trưởng Phong như vậy cũng rất tốt, nếu lần đầu tiên anh tặng quà cho cô, đã biết cần mua cái gì, như thế thì không giống anh, cô cũng sẽ lo lắng.
Đoàn trưởng Phong ngây thơ như vậy, mới là điều cô thích.
Hai người về đến nhà, đúng lúc là đến giờ ăn cơm tối.
Cố Di Gia cười híp mắt lấy giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ ra: "Mọi người xem, hôm nay em và đoàn trưởng Phong đã đăng ký kết hôn rồi."
Loại chuyện kết hôn này, cô không hề có chút ngượng ngùng, ngược lại rất vui mừng, làm cho người khác có thể cảm nhận được sự vui mừng của cô.
Ngoại trừ hai đứa nhỏ rất ủng hộ mà ồ một tiếng, Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương rất bình tĩnh, chắc là sáng nay khi Phong Lẫm đi tìm Cố Minh Thành xin hộ khẩu, Trần Ngải Phương cũng biết.
Thấy cô hưng phấn như vậy, Cố Minh Thành không khỏi âm thầm lắc đầu.
May mà để cho bọn họ nhanh chóng kết hôn, nếu không thì đúng là giữ mãi thành thù.
Bữa tối hôm nay rất phong phú, giống như cũng đang chúc mừng chuyện bọn họ kết hôn.
Trần Ngải Phương cười nói: "Hai người đăng ký cũng tốt, ngày mốt vào ngày Trung Thu tổ chức hôn lễ, đúng là nhân đôi niềm vui."
Cô ấy trông cũng vô cùng vui vẻ, cười híp mắt cả buổi, còn gắp cho Cố Di Gia những món cô thích ăn, giống như mẹ già cuối cùng cũng nhìn thấy con gái kết hôn, vô cùng trìu mến.
Cố Di Gia vừa ngoan ngoãn ăn đồ ăn chị dâu gắp, vừa kể cho chị dâu nghe hôm nay bọn họ đã đi chơi ở đâu, thu hút sự chú ý của hai đứa nhỏ.
"Mẹ, con cũng muốn đi chơi." Bảo Hoa vội vã nói.
Cô út và chú Phong được đi chơi rất nhiều, mỗi lần đều làm cho cô bé tò mò, khó nhịn.