Chương 446: Hôn Lễ 1
Chương 446: Hôn Lễ 1
Chương 446: Hôn Lễ 1
Ngày mai là trung thu, các trường học, nhà máy và các cơ quan đơn vị khác đều được nghỉ lễ.
Phương Mỹ Di đứng ở ngã tư, nhìn xung quanh.
Một lúc sau, cô ấy mới nhìn thấy Trang Nghi Giai xách theo một cái túi lớn đi tới đây, hơi kinh ngạc: "Sao cô lại mang theo nhiều đồ như vậy?"
Trang Nghi Giai đặt đồ xuống, lau mồ hôi rồi nói: "Đây là quà cưới do mẹ tôi chuẩn bị cho đoàn trưởng Phong và đồng chí Cố. Họ đã cứu tôi, mẹ tôi không thể không cảm ơn họ, bà biết tôi sẽ đến dự đám cưới của họ nên đã chuẩn bị rất kỹ từ trước."
Phương Mỹ Di nghe vậy, cô ấy không nói gì, đưa tay ra cầm giúp cô ta một ít.
Sau đó, cả hai đến địa điểm tập trung, đi về bằng xe do bộ phần hậu cần của quân đội mua.
Là con gái của sư Đoàn trưởng Phương, Phương Mỹ Di không có đặc quyền gì, mỗi lần được nghỉ, cô ấy chỉ bắt xe hậu cần của quân đội về.
Quân đội rất chiếu cố chuyện người nhà muốn đi lên thành phố, nên cho phép đi xe hậu cần vào thành phố, để họ có phương tiện đi lại thuận tiện hơn.
Xe đi rất xóc nảy, Trang Nghi Giai là người thành phố, hiếm khi đi đâu, cũng hiếm khi ngồi trên một chiếc xe bị tròng trành như vậy, suýt nữa thì nôn mửa.
Ngược lại Phương Mỹ Di thấy khá thoải mái, cô ấy bóc một quả cam cho cô ta, cười nói: "Thật ra ngồi mấy lần sẽ quen thôi, sau đó cô sẽ thấy không có gì đâu."
Trang Nghi Giai ăn cam, cuối cùng vị chua của cam cũng làm cô ta thấy đỡ buồn nôn.
Sau gần bốn tiếng lắc lư, cuối cùng họ cũng đến được trụ sở.
Sau khi đăng ký, cả hai đã vào được trụ sở.
Phương Mỹ Di nói với Trang Nghi Giai: "Mấy ngày nay tôi với cô ở lại trụ sở. đợi qua trung thu, chúng ta sẽ cùng về."
Khi nhớ đến chặng đường gập ghềnh kéo dài bốn tiếng để trở về, Trang Nghi Giai thấy hơi đuối.
Khi hai người trở về nhà thì đã hơn tám giờ tối, bầu trời đã tối hẳn.
Có điều dì Lan biết hôm nay Phương Mỹ Di sẽ đưa bạn về nên đã đặc biệt nấu thêm nhiều món, cho vào nồi hâm nóng, để khi về họ sẽ có cơm ăn ngay.
Phương Mỹ Di dẫn bạn mình vào, không ngờ ở nhà có khách, khi nhìn rõ vị khách, cô ấy ngạc nhiên đến nỗi hét lên.
"Dì Quản, dì tới rồi."
Quản Tễ mỉm cười gật đầu với cô ấy: "Mỹ Di, đã lâu không gặp, bây giờ con đã lớn thế này rồi."
Phương Mỹ Di chạy tới, ôm chặt Quản Tễ một cách trìu mến, không tiếc nói ra mấy lời ngon tiếng ngọt: "Dì Quản, dì vẫn như hồi trẻ, xinh đẹp, khí thế như vậy, con rất thích dì..."
Tống Nguyệt Mai bưng trà đi ra, nghe vậy tức giận nói: "Nếu con thích dì Quản của con đến như vậy, lúc trước muốn con làm con dâu, sao con không chịu?"
"Mẹ!" Phương Mỹ Di nói với vẻ hợp tình hợp lý: "Dì Quản đã có một cô con dâu tốt rồi, mẹ đừng nói những lời như vậy sẽ gây hiểu lầm. Hơn nữa, đoàn trưởng Phong không thích con, còn làm gì được chứ?"
Trước khi mẹ cô ấy kịp phàn nàn thêm nữa, Phương Mỹ Di đã đưa Trang Nghi Giai đi, giới thiệu bạn cô ấy với mọi người.
"Đây là bạn của con, cô ấy tên là Trang Nghi Giai."
"Cũng là Di Gia?" Quản Hạo Thần tò mò nhìn Trang Nghi Giai.
Lúc này Phương Mỹ Di mới để ý thấy ở nhà có một người đàn ông lạ, anh ấy đeo kính gọng vàng, dáng vẻ hiền lành lịch sự, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên.
Cô ấy giải thích: "Không phải Gia Gia trong Di Gia, chỉ là phát âm giống nhau nhưng chữ viết khác..."
Quản Hạo Thần cũng nhìn cô ấy, hai ngày ở nhà sư Đoàn trưởng Phương, thỉnh thoảng anh ấy cũng có nghe dì Tống và cô nhắc đến con gái của sư Đoàn trưởng Phương, thì ra trông cô ấy thế này.
Trang Nghi Giai chào mọi người trong phòng, thận trọng ngồi xuống, nhận trà từ tay Tống Nguyệt Mai, hơi ngượng ngùng nói lời cảm ơn.
Biết mẹ của đoàn trưởng Phong cũng ở đó, cô ta không khỏi nhìn lại lần thứ hai, nhận thấy mẹ của đoàn trưởng Phong có khí chất mạnh mẽ, nhìn qua giống như một người phụ nữ cứng cỏi rất có năng lực.
Mẹ cô ta làm việc ở văn phòng khu phố, tuy là chủ nhiệm nhưng khí chất của bà ta hoàn toàn không thể so sánh được với mẹ của đoàn trưởng Phong.
Vì Phương Mỹ Di đã trở về nên người lớn ở nhà sư đoàn trưởng Phương trở nên náo nhiệt hơn.
Biết rằng Trang Nghi Giai cố tình đến đây để tham dự đám cưới, còn biết đoàn trưởng Phong và Cố Di Gia có ơn cứu mạng với cô ta, mọi người trong phòng đều nhìn cô ta với ánh mắt hòa nhã.
Mặc dù ngày nay Quân Giải phóng Nhân dân cứu người bằng chính tấm lòng của mình, không đòi đền đáp bất cứ điều gì, nhưng đương nhiên họ sẽ rất vui nếu đối phương ghi nhớ lòng tốt của mình.
Sau khi ăn uống, nói chuyện một lúc thì mọi người đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Ngày mai là trung thu, tuy được nghỉ nhưng vì đám cưới của Phong Lẫm, họ là người lớn trong nhà phải giúp đỡ sắp xếp, phụ giúp cho buổi lễ, cũng có rất nhiều việc phải làm nên đều nghỉ ngơi sớm.
Tống Nguyệt Mai đang định tắt đèn đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy là con gái mình.
Phương Mỹ Di chen vào: "Cha, me, cha mẹ vẫn chưa đi ngủ à?"
Sư Đoàn trưởng Phương đang ngồi ở đầu giường đọc báo, ông ấy tháo kính ra, cười nói: "Mỹ Di có chuyện gì vậy?"
Phương Mỹ Di thần bí: "Cha, con có chuyện nói với mẹ, chỉ muốn nói vài câu thôi, sẽ không quấy rầy cha."
"Có chuyện gì vậy?" Tống Nguyệt Mai hơi tò mò, có chuyện gì mà ban ngày không nói được phải đợi ban đêm thần bí đi tới đây.
Phương Mỹ Di kéo mẹ ngồi xuống, cười nói: "Mẹ, là bạn Nghi Giai của con! Lần này cô ấy đến quân đội, thực ra cô ấy muốn tìm một đối tượng ở đây, mẹ xem có ai phù hợp không, giới thiệu cho cô ấy một người với."