Chương 452: Nhà Của Chúng Ta 3
Chương 452: Nhà Của Chúng Ta 3
Chương 452: Nhà Của Chúng Ta 3
Phía bên kia Phương Mỹ Di và Trang Nghi Giai ngồi lại với nhau, đưa quà tặng đến nhà của Cố Minh Thành.
Người ra mở cửa Bảo Hoa, lúc cô bé nhìn thấy Phương Mỹ Di thì nở nụ cười ngọt ngào: "Dì Phương, dì đến rồi à, nhưng cô út không có ở nhà."
Phương Mỹ Di đưa Trang Nghi Giai vào nhà, cười đáp: "Đương nhiên dì biết Gia Gia không ở nhà rồi, nếu như còn ở đây thì không ổn chút nào."
Trước đây cô ta nói với Cố Di Gia là sẽ mang quà đến, sau đó mới bất chợt nhận ra rằng họ không hề biết nhà của Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong ở đâu cả.
Phương Mỹ Di cũng chưa đến đó bao giờ.
Vì thế họ đã mang quà đến thẳng nhà họ Cố.
Đương nhiên họ không đến đó cũng là vì sợ gặp đoàn trưởng Phong, họ vẫn nên đến nhà họ Cố vậy, dù gì mang đến nhà họ Cố thì cũng như nhau cả thôi.
Bảo Hoa bĩu môi, hai mắt đảo qua đảo lại: "Dì Phương, dì có muốn gặp cô út không? Cháu đưa dì đi nhé."
"Không không không, dì không phải đến để gặp Gia Gia." Phương Mỹ Di lắc đầu không ngừng như trống bỏi.
Ngay cả Trang Nghi Giai cũng cảm thấy căng thẳng.
Vì được anh cứu một lần nên đúng là ban đầu cô ta có ấn tượng rất tốt với đoàn trưởng Phong, mặc dù là thế nhưng khi biết anh đã có vợ sắp cưới, còn sắp kết hôn nữa thì cô ta cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa.
Do bị đoàn trưởng Phong ảnh hưởng nên cô ta mới chuyển dời sự chú ý, muốn tìm một quân nhân đáng tin cậy để làm người yêu, ít nhất khi cô ta rơi xuống nước thì đối phương cũng có thể cứu mình lên chứ không phải vô dụng như tên Vương Khánh Tổ kia.
Chỉ là cô ta cũng phải thừa nhận rằng nếu không bàn đến ơn cứu mạng ấy thì con người đoàn trưởng Phong thoạt nhìn rất đáng sợ, vừa hung dữ vừa lạnh lùng, bị anh nhìn một cái thôi thì tim cô ta đã như muốn ngừng đập rồi.
Nếu như không gan dạ thì thật sự không dám chạy đến trước mặt anh đâu.
Trang Nghi Giai nghĩ ban đầu cô ta có ấn tượng tốt với đoàn trưởng Phong có thể là vì lúc cô ta rơi xuống nước, bất lực không biết làm gì thì đúng lúc được đoàn trưởng Phong cứu lên nên ít nhiều cũng sẽ có tâm lý sùng bái anh như một vị anh hùng, từ đó mới nảy sinh ra suy nghĩ đó.
Đợi qua khỏi khoảng thời gian đó, khôi phục lại bình thường rồi thì đột nhiên phát hiện đoàn trưởng Phong rất đáng sợ!
Cô ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh thì làm sao có thể nói đến thích chứ? Đoàn trưởng Phong có thể trở thành người hùng trong lòng cô, nhưng còn làm người yêu thì thôi đi.
Trần Ngải Phương nghe thấy có tiếng nói thì bước từ trong nhà ra, thấy hai cô gái xách đồ sang thì đã biết đến để tặng quà rồi.
Cô ấy nhanh chóng nói: "Sao hai đứa mang nhiều đồ đến thế? Tốn kém quá mà."
"Chị dâu Trần, đây là quà mừng hôn lễ của đồng chí Cố và đoàn trưởng Phong đấy." Trang Nghi Giai vội vàng nói: "Đoàn trưởng Phong và đồng chí Cố từng cứu em, cha mẹ em rất cảm kích hai người họ, đây là chuyện nên làm thôi."
Trần Ngải Phương nghe xong thì cảm thấy kinh ngạc, sau đó thì được nghe chuyện Trang Nghi Giai rơi xuống nước.
Nghe cô gái này tên Nghi Gia thì cô ấy không khỏi bật cười: "Em tên Nghi Giai, có cùng âm đọc với tên của Gia Gia nhà chị đấy*."
(*) Trong tiếng Trung, Nghi Giai và Di Gia đều có phiên âm là "Yí jiā".
"Đúng thật, quả là rất có duyên." Phương Mỹ Di đang xách đồ giúp cô ta, nghe thế thì cười híp mắt nói.
Trần Ngải Phương mời hai cô gái ấy vào trong, rót nước cho họ rồi nói: "Phải đến đây một chuyến như thế vất vả cho hai đứa rồi, đợi lát nữa chị sẽ đưa cho Gia Gia và đoàn trưởng Phong."
"Chị dâu à chị đừng khách sáo như thế, bọn em không vất vả chút nào cả." Phương Mỹ Di nói tiếp: "Tối nay có đêm hội trung thu, gia đình chị dâu có đi xem không?"
"Đi chứ, đến đó xem náo nhiệt ấy mà."
Phương Mỹ Di và Trang Nghi Giai ngồi lại nhà họ Cố một lúc rồi đứng lên xin phép về trước.
Lúc rời đi Trang Nghi Giai không kìm được quay đầu ngắm nhìn khu nhà tập thể, nếu như lần này xem mắt thành công thì có thể sau này cô ta cũng được ở đây.
Mặc dù không giống như trong thành phố nhưng không khí nơi đây trong lành, gần gũi với thiên nhiên nên khiến nơi đây khoác lên mình một vẻ đẹp mộc mạc, giản dị.
Phương Mỹ Di nói: "Nghi Giai à, tối nay là đêm hội trung thu, đến lúc đó sẽ có rất nhiều đồng chí nam đến đó, chúng ta cũng đến xem thử đi, nói không chừng còn có thể gặp được đồng chí nam hợp ý nữa."
Mặt Trang Nghi Giai đỏ ửng lên, mặc dù bình thường cô rất dạn dĩ nhưng mỗi khi nói đến chuyện này thì vẫn xấu hổ như những cô gái trẻ tuổi khác.
Ngược lại thì hình như Phương Như Di lại không quan tâm đến chuyện này, cứ mặc kệ mọi thứ đến đâu thì đến.