Chương 454: Nấu Nướng Trong Nhà Để Anh Hết 1
Chương 454: Nấu Nướng Trong Nhà Để Anh Hết 1
Chương 454: Nấu Nướng Trong Nhà Để Anh Hết 1
Cuối cùng Cố Di Gia vẫn bị anh lôi từ trong chăn ra.
Cô giống như người không xương, lười biếng dựa vào người anh.
Trong nhà không có ai khác ngoài bọn họ, Phong Lẫm cũng không thèm để ý dáng vẻ chơi xấu của cô, trực tiếp ôm cô ra ngoài, đi rửa mặt.
Cố Di Gia liếc nhìn anh một lúc, rồi ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt, sau đó đi vào phòng bếp cùng anh.
Như thể không muốn tách khỏi anh một giây phút nào.
Cô có bộ dạng bám người như vậy, tuy ngoài mặt đoàn trưởng Phong không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại hết sức vui vẻ, song vẫn dặn dò cô chú ý dưới chân, đừng để bị ngã.
Phòng bếp nhà bọn họ cũng rất lớn, hơn nữa đã được người ta cải tạo lại, bên trong góc cũng có một cái lò sưởi giống nhà họ Cố.
Thời tiết bây giờ vẫn chưa lạnh, lò sưởi cũng chưa được sử dụng, bên trên đặt một tấm ván gỗ, có thể để một số đồ linh tinh.
Bên cạnh lò sưởi có một cái bếp lò nhỏ, bên trong đốt than, phía trên đặt một cái nồi.
Khi Phong Lẫm mở nồi ra, một mùi thơm ngon đặc trưng của canh gà xộc vào mũi.
Cố Di Gia rất kinh ngạc: "Anh nấu lúc nào thế?"
"Sáng hôm nay anh treo nó trên bếp lò nhỏ, tính chờ em để ăn vào buổi tối." Phong Lẫm rắc một ít muối vào trong canh rồi thả thêm chút kỷ tử, sau đó hỏi: "Gia Gia, em muốn ăn mì hay ăn cơm?"
Nhiều người ở đây thích ăn mì, nhưng những người trong quân đội đến từ mọi miền tổ quốc, sở thích cũng không giống nhau nên cơm và mì sẽ được ăn xen kẽ.
Đối với Phong Lẫm mà nói, anh ăn cái gì cũng được, dù ăn cơm hay ăn mì đều được.
Chỉ cần đó là đồ ăn có thể ăn được thì anh đều không kén chọn.
Ngửi được hương vị thơm ngon của canh gà, Cố Di Gia phát hiện bụng của mình đói đến mức kêu ục ục nên thuận miệng nói: "Ăn mì đi, nấu mì nhanh hơn."
Phong Lẫm đáp lại một tiếng, rồi bảo cô ngồi sang một bên còn mình thì đi nhóm lửa.
Trong nhà chuẩn bị rất nhiều lương thực, có gạo, có bột mì, còn có miến, mì sợi và những thứ tương tự.
Phong Lẫm lấy mì sợi ra và rửa một nắm rau cải thìa, chờ đến khi nước sôi thì thả cải thìa và mì vào nấu chung. Sau khi cải thìa và mì chín, anh vớt chúng lên rồi cho vào hai bát to, sau đó múc canh gà đổ vào trong bát, như vậy đã thành món mì gà.
Đơn giản và ngon miệng, lại không tốn thời gian.
Hai người ngồi ăn mì ở bàn ăn trong phòng khách.
Cố Di Gia nhìn vào cái bát tô to trước mặt mình, không khỏi cười nói: "Anh Lẫm, anh múc cho em bát lớn như thế, em ăn không hết." Hiện tại, dạ dày của cô vẫn giống hệt chim nhỏ, một bát cơm bình thường mà có thể ăn được non nửa bát đã là tốt rồi.
Phong Lẫm nói: "Em ăn không hết thì đưa anh."
Được thôi, dù sao đoàn trưởng Phong không ngại ăn chung với cô thì cô cũng không ngại.
Canh gà rất ngon mặc dù mì không đậm vị lắm, nhưng khi ăn cùng với canh gà thì lại cực kỳ ngon.
Cố Di Gia giơ ngón tay cái với anh: "Đoàn trưởng Phong, tay nghề của anh rất tốt, trước kia anh từng học sao?"
Từ lâu cô đã phát hiện ra rằng anh rất thành tạo trong việc sơ chế nguyên liệu, không giống kiểu đàn ông không vào bếp.
"Trước kia anh từng làm đầu bếp trong quân đội, chú Vinh cũng từng dạy anh." Đoàn trưởng Phong nói nhẹ nhàng như gió: "Thật ra rất đơn giản, nhìn nhiều vài lần là biết, mặc dù nấu không được như chú Vinh, nhưng làm vài món ăn gia đình thì không vấn đề gì."
Cố Di Gia khen ngợi: "Anh Lẫm, anh giỏi thật đấy, xem ra ngoại trừ việc sinh con thì không có việc gì anh không biết."
Phong Lẫm không quá phấn kích bởi lời khen của cô, giữ vững được lý trí và nói: "Anh cũng không biết may quần áo." Thế gian này cũng có rất nhiều thứ anh không biết.
"Nhưng anh biết se chỉ luồn kim với vá quần áo mà." Cố Di Gia tiếp tục khen.
Phong Lẫm thầm nghĩ, quần áo rách rồi, nếu bản thân không học vá lại thì ai giúp cho? Vì vậy những kỹ năng cơ bản này, đàn ông trong quân đội đều biết, chỉ là không biết vá có được đẹp hay không.
Cố Di Gia khen xong, ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy từ nay việc nấu nướng trong nhà chúng ta sẽ giao cho anh."
Đây mới là mục đích cuối cùng của cô.
Phong Lẫm "ừ"một tiếng, nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô một lúc, cũng không thể tưởng tượng ra cảnh để cô nấu ăn trong phòng bếp, đôi bàn tay thon trắng nõn như lá hành và mịn màng không tỳ vết của cô, chúng vốn không phải để làm việc nhà, anh không nỡ để đôi tay này xuất hiện một vết thương nhỏ nào.