Chương 468: Sổ Tiết Kiệm 2
Chương 468: Sổ Tiết Kiệm 2
Chương 468: Sổ Tiết Kiệm 2
Phong Lẫm gật đầu, hôn lễ lần này anh muốn tổ chức thật tốt nên đã chuẩn bị thêm một số tiền.
Thật ra số tiền trong những phong bì cưới này đa số là do người nhà của anh cho.
Cha mẹ, anh cả, chị hai và anh ba, cùng với họ hàng phía cậu, bọn họ đều có công việc, tiền lương khá cao nên lúc nghe tin anh kết hôn thì mọi người đều rất hào phóng gửi phong bì cưới tới đây.
Đại khái đó cũng là sự áy náy của bọn họ vì không thể tới tham gia hôn lễ.
Cố Di Gia xếp gọn tiền lại rồi đặt vào trong một cái hộp sắt.
Chiếc hộp này không phải là hộp mà cô thường dùng để đặt vật dụng linh tinh mà là một hộp riêng dùng để bỏ tiền.
Cô đặt tiền vào trong rồi nói với Phong Lẫm: "Anh Lẫm, anh coi lúc nào có thời gian thì đi ngân hàng gửi phần tiền chẵn đi ạ, còn phần lẻ chừa lại làm chi phí sinh hoạt, anh thấy sao?"
Nói tới đây, cô đột nhiên nhớ tới ở thời đại này cô còn chưa đi ngân hàng mở tài khoản.
Nguyên nhân chính là lúc trước cô không có tiền, ăn dùng của anh trai và chị dâu, số tiền trên người cũng không nhiều nên không cần phải mở tài khoản ở ngân hàng.
Xem ra hôm nào cô phải đi mở một cái.
Kiểm kê tiền mừng cưới xong thì cũng đã muộn rồi.
Thật ra trong nhà còn rất nhiều quà tặng kết hôn của người khác còn chưa mở, Cố Di Gia cũng không vội, cô quyết định sau này có thời gian rảnh sẽ khui từ từ.
Lúc cô chuẩn bị ngủ thì thấy đoàn trưởng Phong cầm một quyển sổ tiết kiệm tới đưa cho cô.
"Đây là tiền lương của anh." Phong Lẫm nói: "Cho em giữ, sau này em muốn mua gì cứ lấy tiền trong này."
Khóe miệng của Cố Di Gia cong lên thành một nụ cười, chưa nói đến chuyện khác, người đàn ông chủ động nộp tiền lương cho vợ chính là người chồng tốt, về điểm này đoàn trưởng Phong là người có đủ tư cách.
Cô tùy tiện mở sổ tiết kiệm ra liếc qua sau đó bị sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn to.
Lúc nãy cô kiểm kê tiền cưới còn cảm thấy tiền cưới rất nhiều.
Lúc này nhìn thấy sổ tiết kiệm của đoàn trưởng Phong, cô thật sự không thể tin nổi, nhiều tiền như vậy... Là Vạn Nguyên Hộ ở thời đại này rồi phải không? Vạn Nguyên Hộ ở thập niên bảy mươi là khái niệm gì?
"Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?" Cô hỏi với giọng điệu khó tin.
Đoàn trưởng Phong nói ra rất đơn giản nhẹ nhàng: "Anh vào bộ đội rất sớm, tiền lương không sử dụng mấy, với lại mấy năm nay anh làm rất nhiều nhiệm vụ nên có thêm tiền thưởng..."
Thật ra anh cũng không quan tâm đến mấy thứ này, anh ăn ở trong bộ đội nên rất ít có cơ hội để tiêu tiền.
Cho nên anh mới để dành được nhiều tiền như vậy trong mấy năm qua.
Cố Di Gia nghe xong thì cảm thấy sung sướng hết cả người: "Ôi chao, thật nhiều tiền, không ngờ em lại được gả cho một anh chồng là Vạn Nguyên Hộ."
Quá hạnh phúc, cô nhào vào người đoàn trưởng Phong rồi nâng mặt anh lên hôn rối rít, giống như một chú chó nhỏ, hôn đến mức mặt anh đầy nước miếng.
Đoàn trưởng Phong ôm cô, thấy dáng vẻ sung sướng của cô thì xác nhận dự đoán trong lòng mình.
Hóa ra vợ anh chính là một cô gái mê tiền, anh nộp tiền lương cho cô, quả nhiên cô rất vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, tâm trạng của đoàn trưởng Phong lại thay đổi.
Vì sau khi cô sung sướng xong lại trả lại sổ tiết kiệm cho anh.
Phong Lẫm nói: "Em giữ đi."
"Không cần đâu ạ, anh tự cất đi." Cố Di Gia cười tủm tỉm nói: "Em muốn dùng tiền thì xin anh là được mà."
Cô cũng không phải loại phụ nữ bắt buộc phải giữ chặt tiền của đàn ông trong tay mình.
Nói thật thì cô sẽ làm vậy nếu đây là người khác, cầm tiền trong tay mình để cho đàn ông khỏi phải có thói xấu gì khi có nhiều tiền trong tay.
Nhưng đối với đoàn trưởng Phong, cô có thể không tin bất cứ điều gì nhưng cô tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của anh. Người đàn ông này có ý thức mạnh mẽ về đạo đức và trách nhiệm, cũng tuyệt đối trung thành với hôn nhân, cô cảm nhận được nếu cả hai không có tình yêu làm nền tảng thì anh vẫn sẽ trung thành với hôn nhân và pháp luật, càng không nói đến việc giữa hai người còn có tình yêu.
Cho nên, từ trước đến giờ cô không cần phải lo lắng những thứ khác, thoải mái bày tỏ bản thân một cách chân thật nhất trước mặt anh.
Bởi vì cô biết anh sẽ bảo vệ cô, che chở cô khỏi những chuyện không tốt.
Nếu đã như vậy, cô cũng không cần thiết phải cầm giữ quá nhiều, cứ làm công chúa nhỏ của anh là được.
Cố Di Gia thấy rất tốt nhưng lại không nghĩ đến thái độ của đoàn trưởng Phong hình như không vui lắm, mặt anh không đổi sắc nhét lại sổ tiết kiệm cho cô: "Em cất đi."
Cô ngửa đầu nhìn anh, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm gì trên khuôn mặt anh.
Sau đó cô cười nhẹ: "Được được, em cất nhé."