Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 474 - Chương 474: Lại Mặt 4

Chương 474: Lại Mặt 4 Chương 474: Lại Mặt 4 Chương 474: Lại Mặt 4
Thời đại này, trình độ của các giáo viên không đồng đều, đa số người đều đi dạy mà không có bằng cấp, cậu bé càng lúc càng lớn, cũng ý thức được các giáo viên trong trường có trình độ khác biệt rất nhiều.

Đương nhiên cũng có giáo viên tốt nhưng cậu bé không thể cứ bám lấy một người để hỏi được đúng không?

Với lại có nhiều môn như thế nên cũng không thể chỉ hỏi một người.

Cố Di Gia cảm thấy chuyện này thật sự quan trọng, cô nói: "Nếu không hiểu được thì con đi tới nhà cô làm bài tập, viết xong rồi về nhà cũng được."

Bảo Sơn gật đầu: "Vậy cứ làm thế ạ."

Bảo Hoa vừa nghe đã vội lớn tiếng nói: "Con cũng phải đi tìm cô út, con cũng có vấn đề không hiểu."

"Đi, con đi cùng với anh trai luôn." Cố Di Gia cười nói.

Vì vậy nên cô bé cảm thấy đắc ý, cũng không rối rắm chuyện cô út không thể về nhà ở nữa, cùng lắm thì cô bé và anh trai sẽ đi tìm cô út vào mỗi ngày sau khi tan học.

Bữa tối đã được làm xong rất nhanh, Cố Di Gia dẫn hai đứa bé đi rửa tay rồi vào phòng bếp hỗ trợ mọi người bưng thức ăn.

Hôm nay, cơm tối rất phong phú, đây là đồ ăn mà Trần Ngải Phương đã đặc biệt đi cung tiêu xã mua từ sáng sớm để chiêu đãi vào lễ lại mặt của cô em chồng và em rể.

Đây là truyền thống ở quê của bọn họ, ngày con gái về lại nhà mẹ đẻ thì nhà mẹ đẻ phải chiêu đãi thật tốt, hành động này là lời nhắn nhủ với con rể phải đối xử thật tốt với con gái của bọn họ.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người nói chuyện một lúc, thấy thời gian cũng đã muộn, Cố Di Gia và Phong lẫm đứng dậy rời khỏi.

Bảo Hoa rất quyến luyến, cô bé nước mắt lưng tròng: "Cô út, cô và dượng út ở lại đi, nhà chúng ta cũng có phòng mà."

Cố Di Gia: "..." Nhưng phòng này cách âm không tốt lắm.

Trần Ngải Phương dở khóc dở cười, cô ấy bế con gái lên: "Khóc cái gì? Con nhớ cô út thì ngày mai tan học đi tìm cô út là được mà."

"Thật không ạ?" Bảo Hoa lấy tay gạt nước mắt: "Không phải mẹ không đồng ý cho con đi qua đó à?"

"Lần này mẹ cho." Trần Ngải Phương chỉ muốn trợn trắng mắt, chỉ là một con nhóc mà nhớ rõ như vậy.

Bảo Hoa khóc thút thít rồi đòi ngoắc tay đảm bảo một trăm năm không thay đổi với cô ấy.

Trần Ngải Phương còn có thể làm gì khác, cô ấy chỉ có thể ngoắc tay với cô bé.

Cố Di Gia lưu luyến quay đầu, nhìn thấy người nhà đang đứng ở cửa tiễn mình, mặc dù cô biết mình chỉ cách nhà có mấy bước nhưng cũng hiểu được sự khác nhau trước và sau khi kết hôn.

Từ nay về sau, cô không thể ở cùng bọn họ, cô đã có được gia đình của mình.

Trong lòng cô hơi chua xót, cô cũng muốn khóc.

Phong Lẫm sợ cô thật sự bật khóc nên vội dỗ dành: "Nếu em buồn, đêm nay anh với em ở lại nhà họ Cố cũng được."

Anh là một người quân nhân chỉ nghe theo sự sắp xếp của tổ chức nên anh không để ý đến khuôn phép này.

Cố Di Gia lắc đầu, nói bằng giọng mũi: "Chị dâu sẽ không đồng ý, cô ấy nói trong tháng đầu tiên của hôn mà về nhà mẹ đẻ ở là không may."

Chị dâu của cô mặc dù là một người phụ nữ giỏi giang nhưng cuối cùng vẫn là người lớn lên ở nông thôn, chị ấy vẫn kiên trì không thay đổi một vài phong tục của thôn.

Đây là giới hạn của thời đại.

Rất nhiều người giống như cô ấy, người còn sống trên đời chỉ cầu thuận lợi bình an, những phép tắc của thế hệ trước thật ra đều có đạo lý cả, thà tin còn hơn không, Trần Ngải Phương hy vọng cuộc hôn nhân của cô em chồng suôn sẻ, đầm ấm nên cũng chú ý đến mấy chuyện này.

Cuối cùng, Cố Di Gia cũng tự điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, lúc hai người về tới nhà thì sắc mặt của cô đã bình thường lại.

Phong Lẫm thấy thế mới âm thầm thở phào một hơi, sắp xếp xong đồ đạc, anh lại đi nấu nước tắm cho cô.

Buổi tối đến lúc đi ngủ, dù cô lăn qua lăn lại mấy lần đoàn trưởng Phong cũng không chịu làm gì.

Cố Di Gia chọc ghẹo mấy lần đều bị anh đè lại thì cũng hiểu được, cô nói với giọng thông cảm: "Đúng rồi, ngày mai anh còn phải đi làm, không thể mệt mỏi quá, lỡ đâu..."

Mặc dù cô chưa nói lỡ cái gì nhưng thật sự khiến cho người khác phải suy nghĩ lung tung.

Đoàn trưởng Phong nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm, thấy cô không sợ chết mà cười với mình thì tức giận xoay người chặn lại miệng của cô.

Là đàn ông mà để bị nghi ngờ là không được.
Bình Luận (0)
Comment