Chương 476: Xung Quanh Cô Sẽ Luôn Nhộn Nhịp Và Ấm Áp 2
Chương 476: Xung Quanh Cô Sẽ Luôn Nhộn Nhịp Và Ấm Áp 2
Chương 476: Xung Quanh Cô Sẽ Luôn Nhộn Nhịp Và Ấm Áp 2
Cố Di Gia cũng không miễn cưỡng nên nói: "Lúc nào rảnh chị dâu Mạnh và Ngọc Phượng có thể đến nhà em ngồi chơi. Em rất thích cô bé Ngọc Phượng đó."
Khi nghe cô nhắc đến con gái mình, nụ cười trong mắt Mạnh Xuân Yến càng thêm tươi hơn.
Cô ấy đáp lại rồi nói: "Em và đoàn trưởng Phong chuyển đến đây, từ nay chúng ta là hàng xóm, nếu cần gì có thể đến tìm chị nhé."
"Được ạ, vậy em xin làm phiền chị dâu Mạnh." Cố Di Gia rất dẻo miệng.
Nét cười trên mặt Mạnh Xuân Yến không ngừng được: "Có gì phiền đâu, Ngọc Phượng nhà chị rất thích quần áo của em làm, biết đâu sau này còn phải nhờ em giúp đỡ nhiều nữa."
Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi Mạnh Xuân Yến rời đi.
Cố Di Gia nhìn những loại rau mà Mạnh Xuân Yến cho, chúng mọng nước và tươi ngon, nhìn qua đã biết là vừa được hái từ ruộng.
Bấy nhiêu rau này đủ để họ ăn trong ba ngày.
Xem ra những ngày nay không cần phải về nhà anh trai hái rau ăn nữa.
Thấy cũng gần đến giờ, Cố Di Gia ngừng làm việc, đi vào phòng bếp xem trong nhà có những gì, định làm bữa trưa.
Mặc dù đã thống nhất sau khi kết hôn, đoàn trưởng Phong là người nấu cơm, nhưng cô cũng không phải thật sự chẳng làm gì cả, nếu đoàn trưởng Phong cũng bận, cô cũng có thể nấu mấy bữa ăn.
Tất nhiên, cô không biết nấu nhiều món, ngoài món mì mẹ dạy, cô thành thạo nhất với món cơm lười đơn giản tiện lợi trên mạng.
Sau khi nhìn đồ ăn trong bếp, Cố Di Gia đã nghĩ xem bữa trưa hôm nay nên làm gì.
Hay cứ làm món cơm lười đi.
Cách làm cơm lười rất đơn giản, nếu có nồi cơm điện, chỉ cần cho nguyên liệu vào nồi và nhấn nút nấu là xong. Bây giờ không có nồi cơm điện, chỉ dùng củi và than, vẫn tốn chút công sức, nhưng nghe nói cơm nấu bằng nồi củi sẽ ngon hơn, Cố Di Gia không khỏi hưng phấn.
Sau khi vo gạo cho vào nồi, cô cắt một ít thịt khô, nấm, củ cải và rau xanh lần lượt cho vào, cuối cùng cô nêm nếm chút gia vị rồi đậy nắp nồi lại, bắt đầu nhóm lửa.
Cô không dám dùng lửa quá lớn, sợ không khống chế được độ nóng sẽ bị khê. Sau khi nước trong nồi sôi lên cô bắt đầu rải củi ra, dùng lửa nhỏ để nấu, làm vậy chắc nấu được cơm cháy nhỉ?
Cố Di Gia không chắc lắm.
Khi đoàn trưởng Phong quay lại, mùi cơm đã tràn ngập trong không khí.
Anh sửng sốt một chút, sau đó đi vào bếp, thấy Cố Di Gia đang ngồi trước bếp, cầm một chiếc kẹp than cẩn thận quan sát ngọn lửa trong bếp.
"Gia Gia?"
Cố Di Gia ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở cửa, trên mặt hiện lên nụ cười, đứng lên, vui vẻ lao về phía anh.
"Anh Lẫm, anh về rồi!"
Phong Lẫm vội vàng tiến đến đỡ cô, vừa nói: "Đừng chạy, cẩn thận một chút."
Anh luôn nhớ không được để cô chạy nhảy, nếu cô bị choáng, cơ thể cô sẽ không chịu nổi.
Cố Di Gia nói: "Không sao đâu, bây giờ chạy mấy bước em cũng không sao, sẽ không còn choáng váng như trước nữa." Sau đó cô rúc vào anh nói: "Mới nửa ngày anh không ở đây, em đã rất nhớ anh."
Anh đã ở nhà với cô ba ngày, khi anh đột ngột đi làm cô hơi không quen.
Nghe xong, dáng vẻ của Phong Lẫm trở nên vô cùng dịu dàng, anh cúi đầu hôn lên trán cô.
Thật ra hôm nay anh cũng nhớ đến cô, chỉ cần không bận, anh sẽ nghĩ đến giờ này cô ở nhà làm gì, ăn có ngon, ngủ có ngon không.
Hai người ôm nhau một lúc, Phong Lẫm hỏi: "Em nấu ăn à? Làm món gì vậy?"
"Em làm cơm lười." Cố Di Gia cười nói: "Đây là lần đầu tiên em làm, không biết có ngon hay không, anh không được chê đó!"
Thật ra trước đây cô cũng đã làm món này vài lần, khi cha mẹ không ở nhà, cô không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, cô sẽ lấy bất cứ nguyên liệu nào có trong tủ lạnh ra, cắt nhỏ rồi cho vào nồi nấu với gạo, làm vậy sẽ thành món cơm lười, cũng không quá khó ăn.
Tuy nhiên đây đúng là lần đầu tiên cô làm món này sau khi đến thế giới này, cô sợ mình sẽ không khống chế được nhiệt độ, lỡ như nấu khét sẽ không ngon.
Đương nhiên là Phong Lẫm sẽ khích lệ cô: "Chắc chắn Gia Gia nấu ăn rất ngon." Sau đó anh lại hỏi: "Còn có việc gì muốn làm không?"
"Em cũng cần chần một ít rau xanh để làm món rau xanh luộc, rau em đã rửa sạch rồi."
Phong Lẫm nắm lấy tay cô xoa xoa, phát hiện tay cô hơi lạnh, nói: "Sau này rửa rau em cứ đợi anh về làm cho. Nếu em muốn rửa thì nhớ pha với chút nước nóng, không được rửa nước lạnh, em biết chưa?"
Anh rất nghiêm túc dặn dò cô, bàn tay vốn đã lạnh, nhưng sau khi ngâm vào nước lạnh lại càng lạnh hơn.
Cố Di Gia gật đầu ngoan ngoãn tỏ vẻ mình đã lắng nghe.
Phong Lẫm bảo cô ngồi xuống, tự anh chần rau, sau đó theo sự chỉ đạo của cô, anh đặt rau ra đĩa, đập một tép tỏi để lên trên rồi rưới nước tương lên.
"Đáng tiếc không có dầu mè..." Cố Di Gia thầm nói.
Sau khi luộc rau xong thì cơm lười trong nồi cũng gần như chín rồi.
Phong Lẫm mở nắp nồi, mùi cơm trộn với thịt khô xộc vào mũi anh, chỉ cần ngửi thôi cũng biết mùi vị sẽ không tệ, có lẽ sẽ rất ngon.
Anh múc đầy hai bát cơm lười thì phát hiện bên dưới có lớp cơm cháy, vì để lửa vừa phải nên vỏ cơm vàng ruộm, không bị khét.