Chương 478: Nghe Lời Vợ 1
Chương 478: Nghe Lời Vợ 1
Chương 478: Nghe Lời Vợ 1
Khi thấy đoàn trưởng Phong trở về, mấy đứa nhỏ nhốn nháo đứng dậy chào anh.
"Dượng út!"
"Chú Phong."
Đoàn trưởng Phong "ừ" bảo chúng tiếp tục làm bài tập, rửa tay rửa mặt rồi về phòng thay quần áo.
Cố Di Gia đi theo anh, rót cho anh một ly nước, hỏi: "Hôm nay anh bận lắm à? Không có chuyện gì chứ?"
"Anh không bận lắm, không sao đâu." Phong Lẫm trả lời ngắn gọn, khóe môi hơi cong lên.
Cuộc trò chuyện giữa hai người giống như cuộc nói chuyện của một cặp vợ chồng già, có lẽ mấy chục năm sau họ vẫn sẽ như thế này, anh thật lòng mong chờ một cuộc sống như vậy.
Thay quần áo xong, đoàn trưởng Phong đang chuẩn bị nấu bữa tối thì hỏi: "Ba đứa trẻ sẽ ăn ở nhà chúng ta à?"
"Em không biết nữa." Cố Di Gia nói: "Có gì cứ làm nhiều một chút, em sẽ để chúng ở đây dùng bữa tối, hiếm khi có khách đến nhà."
Nhắc mới nhớ, ba đứa trẻ này là những vị khách nhỏ đầu tiên đến thăm nhà họ sau khi kết hôn.
Phong Lẫm gật đầu đáp lại.
Sau đó đoàn trưởng Phong vào bếp nấu ăn, Cố Di Gia ngồi trong phòng khách uống cốc nước, tiếp tục nhìn ba đứa trẻ làm bài tập. Nếu chúng không có vấn đề gì thì cô sẽ ngồi vẽ trên một cuốn sổ bên cạnh chúng.
Cả người cô toát ra một phong thái nhàn nhã, thoải mái.
Ngoài ra còn có một loại quyến rũ khi được sống trong nuông chiều.
Chẳng mấy chốc, trong bếp vang lên tiếng nấu ăn.
Lúc đầu Tam Hoa có hơi bối rối, cô bé liếc nhìn Cố Di Gia đang ngồi bên cạnh mình nhàn nhã vẽ lung tung, thì ánh mặt cô bé lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chú Phong thực sự đã đi nấu ăn? Còn dì Gia Gia vẫn ngồi đây đợi ăn cơm thôi?
Chuyện này... Có phải hơi sai sai rồi đúng không? Không phải nên là dì Gia Gia nấu cơm, chú Phong ngồi đây uống trà chờ ăn cơm mới đúng sao?
Ở nhà cô bé là như thế đó.
Cố Di Gia ngẩng đầu, dịu dàng nhìn cô bé: "Tam Hoa, con có gì không hiểu à?"
Tam Hoa vội vàng lắc đầu, sau đó nói ngập ngừng: "Dì Gia Gia, chú Phong đang nấu ăn à?"
"Đúng rồi." Giọng điệu Cố Di Gia nhẹ nhàng nói: "Hôm nay ba đứa con có thể ăn tối ở nhà dì, dì sẽ nói đoàn trưởng Phong nấu thêm thức ăn."
"Được ạ, được ạ!" Bảo Hoa vui vẻ nói: "Ăn tối xong con sẽ về nhà."
Cô bé tự nhủ rằng, mình được ăn cơm ở nhà cô út, lại được ở chơi với cô út thật lâu là thấy vô cùng hạnh phúc.
Bảo Sơn nhớ đến lời mẹ dặn buổi sáng lúc đi học nên cũng không từ chối.
Mẹ cậu bé nói hôm nay đi học về hãy đến nhà cô út làm bài tập, rồi cậu bé thử chú ý xem cô út và dượng út ở với nhau thế nào.
Chỉ có Tam Hoa là thấy hơi lo lắng, cô bé xoa xoa hai bàn tay nhỏ nhắn, lắp bắp nói: "Không, không cần..."
Thời buổi này lương thực rất quý giá, nhà nào cũng không có nhiều thức ăn nên trẻ em rất ít đến nhà người khác ăn cơm, mỗi khi đến giờ ăn đều ngoan ngoãn trở về nhà mình.
Tam Hoa cũng tập thành thói quen này.
"Không sao đâu." Cố Di Gia an ủi cô bé: "Hiếm khi Tam Hoa mới tới chơi, chẳng lẽ dì không tiếp đãi con được à?"
"Không có..." Tam Hoa thấy hơi lo lắng, không biết nên nói gì cho phải.
Cô bé là một đứa trẻ nhút nhát, ngoan ngoãn, nói chuyện vụng về, nếu có người cãi nhau với cô bé thì chắc chắn cô bé sẽ không bao giờ thắng được.
Bảo Hoa lại nói: "Tam Hoa, ăn tối xong rồi hẵng trở về, chỉ là một bữa cơm thôi, chú Mã và dì Chu sẽ không để ý đâu."
Tam Hoa còn nhỏ, chưa có chính kiến, quen nghe theo lời các chị lớn tuổi hơn mình.
Tuy Bảo Hoa không phải là chị, cũng cùng tuổi với cô bé, nhưng thưởng ngày Bảo Hoa hay đưa ra nhiều ý kiến, khi chơi cùng nhau, Bảo Hoa luôn là người quyết định, còn Tam Hoa thì có thói quen nghe lời cô bé.
Bây giờ cũng giống vậy.
Cô bé ngượng ngùng nói: "Vậy con xin làm phiền dì Gia Gia và chú Phong."
Mặc dù mọi người đều nói rằng đoàn trưởng Phong đáng sợ nhưng từ khi biết rằng anh là người nấu ăn sau khi về nhà thì đột nhiên cô bé thấy đoàn trưởng Phong không đáng sợ chút nào.
Đoàn trưởng Phong thực sự biết nấu ăn.