Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 488: Đàn Ông Đàn Ang Gì Mà Không Biết Nấu Cơm 3

Chương 488: Đàn Ông Đàn Ang Gì Mà Không Biết Nấu Cơm 3 Chương 488: Đàn Ông Đàn Ang Gì Mà Không Biết Nấu Cơm 3 Chương 488: Đàn Ông Đàn Ang Gì Mà Không Biết Nấu Cơm 3
Hôm sau, khi tiếng kèn vang lên, Phong Lẫm vừa rời giường thì thấy cô cũng dậy theo.

"Còn sớm lắm, em ngủ thêm một lát đi." Anh đắp chăn lại cho cô, dịu dàng nói.

Cố Di Gia dụi dụi mắt nói: "Không ngủ nữa, em muốn đi cung tiêu xã mua thịt, lỡ như đi muộn quá thì sẽ không có thịt ngon đâu."

Phong Lẫm không khuyên được cô, chỉ có thể nhìn cô đứng lên, lấy quần áo quấn mình lại.

Thời tiết lúc này càng ngày càng lạnh, đặc biệt là vào sáng sớm, gió rét lạnh căm, cái này với anh không tính là gì nhưng lại có thể khiến cô sinh bệnh.

Sau khi Cố Di Gia sửa soạn xong rồi cũng không vội vàng ăn sáng mà đi thẳng tới cung tiêu xã.

Còn đoàn trưởng Phong thì sao? Tất nhiên anh cũng đi theo rồi.

Thời điểm này ở cung tiêu xã đúng là rất ít người, người đi sáng sớm như này đều là để mua thịt tươi, lúc hai người bọn họ cùng nhau đi tới đã khiến không ít người chú ý.

Không ngờ đoàn trưởng Phong lại đi mua đồ chung với vợ...

Người dậy sớm đi mua đồ ăn đa phần đều là người nhà, cũng hiếm khi đàn ông trong nhà đi chợ cùng với phụ nữ, bọn họ thấy cảnh đó không khỏi có chút cảm giác khó chịu.

Các gia đình ở trong viện công nhận đoàn trưởng Cố là người đàn ông tốt. Nghe nói đoàn trưởng Cố ở nhà rất chăm chỉ, giúp đỡ vợ làm việc nhà, giặt quần áo, còn giao hết tiền lương của mình cho vợ nữa...

Không ngờ rằng người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc như đoàn trưởng Phong lại là người đàn ông tình nguyện đi chợ mua đồ ăn với vợ, đừng nói là anh ở nhà cũng sẽ giống như đoàn trưởng Cố, giúp đỡ vợ làm việc nhà nhé?

Mấy người phụ nữ kia nghĩ như thế, rồi so sánh với ông chồng ở nhà, lại càng cảm thấy bất mãn hơn.

Bọn họ đi sớm nên cũng nhanh chóng chọn được thịt vừa ý.

Đoàn trưởng Phong muốn giúp Cố Di Gia xách đồ về, cô lại xua tay nói: "Anh đi huấn luyện đi, tự em cầm về là được, không nặng đâu."

"Thật không?" Đoàn trưởng Phong không quá yên tâm.

Cố Di Gia nở nụ cười nhẹ, rạng rỡ, nói với anh: "Thật mà, em không yếu ớt tới nỗi một chút đồ ăn như này cũng không cầm được đâu."

Chủ yếu là vì bọn họ mua đồ không nhiều lắm, cho nên cũng không nặng gì.

Bởi vì Cố Di Gia thích ăn đồ tươi cho nên bọn họ muốn ăn gì thì sẽ đi mua mới về chứ không mua nhiều một đống rồi cất trữ trong nhà.

Đoàn trưởng Phong không ép cô, anh nói: "Em về thì ngủ thêm một lúc nữa, lát nữa anh tới nhà ăn mua bữa sáng."

Cố Di Gia cười đồng ý.

Hai người lại dính lấy nhau nói vài câu rồi mới tách ra.

Mấy người phụ nữ sáng sớm đi mua đồ ăn thấy cảnh này lại cảm thấy ghen tị vô cùng.

Đôi vợ chồng trẻ còn đang vào lúc tân hôn, đúng là giai đoạn thân mật nhất, nhưng giống như đoàn trưởng Phong, ngay cả việc để vợ xách đồ ăn về cũng cảm thấy không yên lòng, còn nói cô về nhớ ngủ thêm một lát, tới bữa sáng cũng không nỡ để cô nấu, người đàn ông như này thật là quá ít.

A a a, cứ so sánh thế này thì mấy người đàn ông trong nhà đơn giản chính là rác rưởi.

Sau khi Cố Di Gia về nhà thì lại ngủ thêm một giấc.

Lúc cô tỉnh ngủ thì trời đã sáng tỏ rồi, cô đi ăn sáng, sau đó lại vào phòng làm việc tiếp tục việc đang dang dở.

Gần đây cô may quần áo đều may cho hai người.

Thời gian mẹ chồng ở chỗ này không quá lâu, cô đoán là chẳng bao lâu nữa sẽ rời đi, thế nên cô muốn trước khi mẹ chồng đi sẽ may nhiều thêm mấy bộ để bà ấy mang về.

Trừ việc đó ra, cô quyết định may cho anh chị em của đoàn trưởng Phong mỗi người một bộ, sau đó gửi cho bọn họ.

Tình cảm phải có qua có lại, lần này bọn họ kết hôn, mặc dù anh chị Phong Lẫm không thể tới, nhưng bọn họ gửi tới không ít phong bì đỏ và quà biếu, Cố Di Gia không muốn chỉ biết nhận chứ không biết trao đi, thế nên cô quyết định may quần áo cho bọn họ.

Vừa đúng lúc hôm nay mẹ chồng tới, cô có thể hỏi mẹ chồng số đo và sở thích của mấy đứa nhỏ.

Cô nghe mẹ chồng nói năm ngoái mấy đứa nhỏ về thủ đô ăn Tết, rồi ở lại đó hơn mười ngày, mẹ chồng vẫn có biết sơ sơ về bọn nhỏ.

Chạng vạng tối, khi Phong Lẫm tan làm về nhà, thì còn có Quản Tễ đi cùng.

Trong tay Quản Tễ cầm không tí đồ, vừa gặp mặt bà ấy đã cười nói: "Gia Gia, gần đây con thế nào rồi? Cơ thể vẫn tốt chứ?"
Bình Luận (0)
Comment