Chương 494: Muốn Ngủ Thì Cũng Phải Ôm Vợ Ngủ 1
Chương 494: Muốn Ngủ Thì Cũng Phải Ôm Vợ Ngủ 1
Chương 494: Muốn Ngủ Thì Cũng Phải Ôm Vợ Ngủ 1
Buổi tối lúc Quản Tễ quay về nhà thì còn mang thêm mười mấy túi thuốc về.
"Đây là cho con ngâm chân đấy." Quản Tễ nói với con dâu mình: "Mỗi lần dùng một túi thả vào trong nước sôi, đợi khi nước nguội bớt thì con có thể dùng nó để ngâm chân, tốt nhất mỗi lần ngâm mười lăm phút đến nửa tiếng, nếu nước nguội thì có thể châm thêm nước nóng vào..."
Đợi khi nấu nước ngâm chân xong Quản Tễ bảo Cố Di Gia đi ngâm chân, bà ấy ngồi đối diện kéo lấy một chân của Cố Di Gia đặt lên đầu gối mình rồi xoa bóp các huyệt vị trên chân cô.
Động tác của bà vừa linh hoạt vừa nhanh nhẹn, nhấn cái nào chuẩn cái đó.
"Khi ngâm chân nếu phối hợp với xoa bóp huyệt vị thì sẽ có hiệu quả tốt nhất."
Lúc này Phong Lẫm cũng ngồi bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.
Cố Di Gia chớp mắt, một chân cô ngâm trong nước ấm, một chân thì gác lên đùi của mẹ chồng để mẹ chồng xoa bóp huyệt vị cho cô.
Bàn chân truyền đến một cảm giác tê rần, ngón chân của cô không khỏi co rút lại.
Cô thấy cách làm này rất giống với mát xa chân của tương lai, hơn nữa người đang mát xa cho cô còn là một bà lão lớn tuổi nữa, nó khiến cô cảm thấy được yêu thương mà sinh ra hoảng sợ.
Quản Tễ nói: "Sẽ có cảm giác như thế đấy nhưng sau khi làm xong rồi thì sẽ cảm thấy rất thoải mái."
Vừa dứt câu thì Cố Di Gia đã kêu lên một tiếng, mặt nhăn nhúm lại, đoàn trưởng Phong thấy vậy cũng bị dọa một phen, vội vàng lên tiếng hỏi: "Sao thế?"
Cố Di Gia nói: "Hơi đau."
Thật ra là do không hề phòng bị, cơn đau lại đột nhiên ập đến nên cô mới bị dọa thế thôi.
Nhưng đợi sau khi cơn đau qua đi thì lại bắt đầu có cảm giác tê tê, dần dần có một luồng hơi ấm truyền từ lòng bàn chân lên khiến cô rất thoải mái.
Quản Tễ nói: "Thoải mái đúng không? Ban đầu thì hơi đau nhưng một khi đã quen thì sẽ rất tốt."
Sau đó bà ấy lại kiên nhẫn giải thích tiếp với họ cái gì gọi là huyệt đạo, nên ấn vào thế nào, có kết quả ra sao, chủ yếu là muốn nói cho trai con nghe, dù sao sau này vẫn phải nhờ anh xoa bóp huyệt đạo trên chân Cố Di Gia.
Năng lực học tập của Phong Lẫm vô cùng tốt, chỉ cần nhìn qua một lần là có thể nhớ rõ rồi.
Sau khi Quản Tễ xoa bóp xong một chân thì làm tiếp cả chân còn lại, cả quá trình không khác nhau lắm.
"Đã nhớ rõ chưa?" Bà ấy hỏi đứa con bên cạnh.
Phong Lẫm gật đầu.
Cố Di Gia cảm động nói: "Mẹ, con cảm ơn mẹ, tất cả là do sức khỏe của con không tốt..."
Mẹ chồng cô là bác sĩ, cho dù không ai nói với bà ấy thì có lẽ bà ấy cũng đã phát hiện sức khỏe của cô không tốt rồi, nhưng mẹ chồng chưa từng nói về vấn đề này, thái độ cũng không khác gì với người bình thường cả, thậm chí hình như còn rất thích cô nữa.
Bây giờ bà ấy còn nấu cả thuốc ngâm chân cho cô, dạy cô và đoàn trưởng Phong phải xoa bóp huyệt đạo như thế nào.
Như vậy bảo sao cô lại không thích người mẹ chồng này được.
Quản Tễ cười: "Cảm ơn gì chứ? Người ăn ngũ cốc hoa màu để sống rồi cũng sẽ có lúc đổ bệnh thôi, cũng đâu phải bản thân mình muốn thế đâu."
Cố Di Gia nhoẻn miệng cười.
Không phải tất cả mọi người đều có suy nghĩ rộng lượng như thế, đột nhiên cô cảm thấy mình rất may mắn, may mắn vì đã gặp được Phong Lẫm, sau đó còn gặp được người mẹ chồng tốt như thế này.
Quản Tễ nói tiếp: "Thật ra ngâm chân xoa bóp huyệt đạo còn giúp ngủ ngon, giảm đau đầu, mệt mỏi, rất có hiệu quả, không chỉ Gia Gia có thể ngâm mà Tiểu Lẫm cũng ngâm được. Bây giờ các con còn trẻ nên thấy sức khỏe mình không vấn đề gì nhưng đợi khi lớn tuổi rồi các con sẽ được nếm mùi...
Con trai bà ấy là quân nhân, trước đây từng ra chiến trường, cũng từng bị thương, mặc dù vết thương đã khỏi, trông thì không bị gì cả nhưng chỉ sợ sau này khi lớn tuổi rồi thì phải chịu khổ thôi. Càng không cần nói đến việc anh thường xuyên huấn luyện, ra ngoài làm nhiệm vụ, đào tuyết, ngâm nước lạnh, ba bữa ăn không đúng giờ, lại va chạm khắp nơi, thương tích đầy mình là chuyện khó tránh khỏi, những thứ này đều sẽ gây ra hậu quả về sau.
Tốt nhất là nhân lúc còn trẻ nên phòng ngừa ngay từ đầu.
Cố Di Gia nghe xong thì lập tức đáp: "Mẹ à mẹ yên tâm đi, con sẽ nhắc nhở đoàn trưởng Phong, bảo anh ấy ngâm với con."
Quản Tễ cười gật đầu: "Ừm, giao Tiểu Lẫm cho Gia Gia là mẹ yên tâm rồi, tốt nhất có thời gian thì cứ ngâm, thuốc hết rồi thì cứ đến chỗ ông Hồ lấy thêm."
Cố Di Gia gật đầu lần nữa.
Quản Tễ dặn dò hai người họ xong thì cũng đã xoa bóp gần xong cho con dâu, cuối cùng đặt chân Cố Di Gia vào lòng bàn tay bóp mạnh.
Bà ấy cúi đầu nhìn rồi cười: "Bàn chân của Gia Gia trông đẹp thật, trắng trẻo mịn màng, cứ như đậu hũ vậy, vừa nhìn là biết rất có phúc rồi."
Cố Di Gia được khen nên ngại ngùng mặt đỏ bừng cả lên.