Chương 497: Muốn Ngủ Thì Cũng Phải Ôm Vợ Ngủ 4
Chương 497: Muốn Ngủ Thì Cũng Phải Ôm Vợ Ngủ 4
Chương 497: Muốn Ngủ Thì Cũng Phải Ôm Vợ Ngủ 4
Đây là lần đầu tiên anh ăn cơm một mình kể từ sau khi kết hôn, không có cô bên cạnh nói chuyện, không có cô trêu chọc mình khiến anh cảm nhận được nỗi cô đơn mà đã lâu biến mất từ lâu.
Đoàn trưởng Phong bỗng thấy cơm không còn ngon miệng nữa.
Bên kia Cố Di Gia thuận lợi đến được bệnh viện, vừa vào đến cửa thì đã thấy Quản Tễ đứng đó.
Dáng người Quản Tễ cao gầy, thẳng tắp, mặc dù đang mặc chiếc áo blouse trắng nhưng lại có khí chất của một người quân nhân, thoáng chốc sẽ khiến người khác hiểu lầm đây là một quân nhân.
Cố Di Gia dừng xe lại cười: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây thế?"
Quan Tễ nhìn kỹ lại thì thấy trừ mặt hơi đỏ ửng lên, hơi thở không ổn định ra thì những thứ khác đều rất tốt, lúc này mới thở phào một hơi.
Sức khỏe của con dâu không thể xem là tốt, thật ra cô không nên đến đưa cơm như thế, nếu như trên đường xảy ra chuyện gì đó thì cả đời bà ấy cũng khó an lòng được. Chỉ là lúc thấy bộ dạng vui vẻ mong chờ của cô con dâu thì bà ấy cũng không đành lòng từ chối.
"Mẹ nghĩ chắc có lẽ con cũng sắp đến nên ra đây xem thử." Quản Tễ cười nói, bước qua đó đỡ lấy chiếc xe đạp cùng cô bước vào bệnh viện: "Trên đường đi không gặp chuyện gì chứ?"
Cố Di Gia đi phía sau mẹ chồng: "Không có chuyện gì đâu mẹ, con biết đường mà."
Sau khi đỗ xe xong thì hai người cầm hộp giữ nhiệt đến phòng làm việc của ông Hồ.
Hộp giữ nhiệt do Quản Tễ cầm, chiếc hộp khá nặng, nhưng lúc nằm trong tay bà ấy thì dường như lại nhẹ tênh, căn bản không đáng nhắc đến.
Cố Di Gia thấy vậy thì mới phát hiện sức khỏe của mẹ chồng còn tốt hơn cả mình nữa, không hề giống người đã sáu mươi tuổi chút nào.
Trên đường đi gặp được không ít bác sĩ và y tá, ai nấy cũng chào hỏi Quản Tễ cả.
Quản Tễ mới đến bệnh viện không lâu, vì bà ấy dùng danh nghĩa bác sĩ của bệnh viện quân y từ thủ đô đến đây giao lưu để khám chữa bệnh nên rất được các bác sĩ và y tá của bệnh viện chào đón.
Càng không cần nói đến chuyện bà ấy là mẹ của đoàn trường Phong, trong bệnh viện quân y đoàn trưởng Phong cũng là một nhân vật có tiếng, chủ yếu là do trước đây khi còn độc thân thì trong bệnh viện có không ít cô gái muốn gả cho anh, còn người lớn thì muốn làm mai cho anh.
"Bác sĩ Quản, hôm nay con dâu đến đưa cơm cho chị đấy à?"
"Đúng thế." Quản Tễ cười, nét mặt điềm đạm: "Con bé này sợ tôi ăn bên ngoài không đủ no nên cố ý nấu cơm mang cho tôi."
Mọi người đều khen không ngớt lời: "Đồng chí Cố đúng là có hiếu."
Cố Di Gia được khen nên mặt đỏ bừng cả lên, chẳng qua chỉ đưa một bữa cơm thôi mà cũng được xem là có hiếu sao?
Lúc khi đến phòng làm việc của ông Hồ thì đã thấy ông ấy rót trà xong xuôi đang đợi họ.
"Gia Gia vất cả rồi." Ông Hồ cười híp mắt: "Khổ thân cháu phải nấu cơm mang đến đây rồi."
Cố Di Gia ngồi xuống nghỉ ngơi: "Dù sao cháu ở nhà cũng không có gì để làm, nấu bữa cơm cho mọi người cũng không có gì cả, đợi sau này mẹ về nhà rồi thì cho dù cháu có muốn nấu cũng không còn cơ hội nữa."
Nghe đi, câu nói này quá mát lòng rồi.
Đột nhiên Quản Tễ đã hiểu ý của câu "chiếc áo bông thân thiết".
Mặc dù bà ấy cũng có con gái nhưng kể từ lúc đứa con gái ấy biết đi thì bắt đầu giống một đứa con trai, làm việc gì cũng hấp tấp bộp chộp, tính tình giống y hệt mình, không có gì gọi là "áo bông nhỏ" cả.
"Gia Gia, con có muốn ăn chút gì không?" Quản Tễ hỏi.
Cố Di Gia đang ngồi uống trà nghỉ ngơi, nghe vậy thì lắc đầu: "Trước khi đi con đã ăn rồi, hai người ăn đi ạ."
Đợi khi hai người họ ăn cơm xong thì Cố Di Gia cũng đã nghỉ ngơi được một chút nên đã xách hai chiếc hộp giữ nhiệt đã được rửa sạch về nhà.
Quản Tễ vừa tiễn cô ra khỏi bệnh viện vừa dặn dò: "Con đi đường cẩn thận đấy nhé, đạp xe chậm thôi, đừng để bị ngã."
Cố Di Gia cười với bà ấy: "Mẹ yên tâm đi, con sẽ cẩn thận."
Hai mẹ con tạm biệt nhau xong thì Cố Di Gia leo lên xe đạp về nhà.
Đợi khi về đến khu nhà tập thể thì mọi người đều đang nghỉ ngơi, cả khu nhà chìm trong sự yên lặng, không nghe được một tiếng động nào cả.
Cố Di Gia xuống xe, vừa định mở của thì cửa đã mở ra.
Đoàn trường Phong xuất hiện trước cửa, đỡ lấy chiếc xe mang vào nhà.
Cố Di Gia ngạc nhiên: "Anh Lẫm, anh vẫn chưa nghỉ à?"
Đoàn trưởng Phong thờ ơ nói: "Vợ anh còn chưa về thì sao anh có thể nghỉ được chứ?"
Hơn nữa ngủ một mình có gì vui chứ? Muốn ngủ thì cũng phải ôm vợ ngủ.