Chương 500: Bị Cảm 3
Chương 500: Bị Cảm 3
Chương 500: Bị Cảm 3
Cố Di Gia ngạc nhiên, vậy mà cô lại ngủ cả buổi sáng ư? Thảo nào cả người cô lại mềm nhũn.
Cô nói: "Em ngủ muốn no luôn rồi, em không đói bụng..."
Phong Lẫm cũng không tin mấy câu nói nhăng nói cuội như ngủ ngon đến nỗi no cả bụng, anh nghĩ rằng cô đang ốm nên không muốn ăn, dù vậy thì lúc này cô càng phải ăn một ít, nếu không thì lấy sức đâu chống lại bệnh.
"Mẹ cũng đã về và đang chờ em ăn cơm đó, dù sao thì em cũng phải ăn một ít." Phong Lẫm nhẹ nhàng dỗ dành, thậm chí anh còn đưa cả mẹ ra để dỗ cô.
Quả nhiên tinh thần của cô đã phấn chấn hơn: "Dạ."
Phong Lẫm dở khóc dở cười, anh lấy một chiếc áo khoác dày mặc cho cô rồi dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Quản Tễ đang giơ đũa, bà ấy thấy hai người ra khỏi phòng bèn nói: "Gia Gia, mau lại đây ăn cơm, chốc nữa sẽ nguội mất." Sau đó bà ấy hỏi cô cảm thấy thế nào, có khó chịu chỗ nào không.
Cố Di Gia ngồi xuống rồi nói: "Dạ con vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, mũi bị nghẹt và còn hơi ho khan ạ..."
Dứt lời, cô không nhịn được lại ho một tiếng.
Phong Lẫm cau mày, anh đưa bát cháo thịt nạc đến trước mặt cô, vì bây giờ cổ họng của cô đau nên sẽ không cảm thấy khó chịu khi ăn cháo, anh hỏi: "Mẹ, Gia Gia bị mệt là do mấy ngày nay đến bệnh viện phải không ạ?"
Cố Di Gia đang cầm muỗng ăn cháo, nghe thấy thế cô lập tức nói: "Em không có mệt, em đến đó cũng không tốn thời gian."
Cô không có vô dụng đến nỗi ngay cả đạp xe đến bệnh viện cũng mệt đâu.
Quản Tễ nói: "Chắc là do thay đổi thời tiết."
Cơ thể của con dâu không được như người bình thường, dù bây giờ chăm sóc bản thân tốt nhưng khi thay đổi thời tiết, nóng lạnh luân phiên thì cũng sẽ bị ốm thôi. Dù cẩn thận như thế nào thì cũng không có biện pháp phòng tránh.
Phong Lẫm nghe thấy thế thì bặm môi lại.
Thấy sắc mặt của con trai không tốt, Quản Tễ lại nói: "Các con cũng không cần quá lo lắng, chỉ là cảm bình thường thôi, nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏe. Nhưng mà sau này Gia Gia nên cẩn thận hơn, con phải tập thể dục đều độ, không thể ở nhà mãi được."
Cố Di Gia gật đầu, dĩ nhiên cô biết rằng tập thể dục thể thao đúng cách mới tốt cho cơ thể, chẳng qua cơ thể của cô chưa ổn lắm, bây giờ cô cũng chỉ có thể ra ngoài đi tản bộ, vậy cũng được xem là tập thể dục rồi.
Dù sao cơ thể này đã ốm yếu lâu rồi, cần phải bồi dưỡng theo trình tự.
Phong Lẫm trầm tư suy nghĩ.
Sau khi ăn cơm trưa, Cố Di Gia lại uống thuốc, sau đó thuốc bắt đầu có tác dụng và cô nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Phong Lẫm thấy cô ngủ say như thế thì không khỏi cảm thấy lo lắng.
Trước khi đi làm, anh hỏi: "Mẹ, tác dụng của thuốc này khiến người ta ngủ nhiều như thế sao?"
Anh cũng chưa từng bị bệnh - không tính chuyện bị thương, nhưng anh cũng từng thấy người khác bị cảm, dù uống thuốc cũng không thể ngủ say nhanh như Gia Gia.
Quản Tễ nói: "Sức đề kháng và hệ miễn dịch của con bé vốn yếu hơn người bình thường, sau khi bị ốm thì phản ứng cũng mạnh hơn, ngủ cũng là một cách trị bệnh, con không cần lo đâu."
Cuối cùng Phong Lẫm cũng yên lòng khi nghe được những lời này.
Buổi chiều khi nhìn thấy Cố Minh Thành, anh nói cho anh ấy biết là Gia Gia đang bị ốm.
Cố Minh Thành cũng căng thẳng không thôi.
"Sao lại bị ốm thế này? Gia Gia sao rồi?" Anh ấy lo lắng hỏi han.
Phong Lẫm nói: "Chắc là hôm qua trời mưa, đột nhiên thời tiết chuyển lạnh. Nhưng mà cô ấy cũng chỉ là bị cảm thôi, cũng đã uống thuốc rồi, anh yên tâm."
Cố Minh Thành nghe thấy thế thì hiểu rằng thời tiết thay đổi nên em gái của anh ấy sẽ bị ốm, cho dù đề phòng như thế nào thì cũng có lúc sơ sẩy.
Anh ấy thở dài trong lòng rồi vỗ vai Phong Lẫm: "Nhờ cậu chăm sóc em ấy nhiều hơn."
Phong Lẫm cảm thấy không hài lòng nên nói: "Gia Gia là vợ tôi, tôi chăm sóc cô ấy là lẽ đương nhiên."