Chương 505: Tiếp Thêm Lòng Can Đảm 4
Chương 505: Tiếp Thêm Lòng Can Đảm 4
Chương 505: Tiếp Thêm Lòng Can Đảm 4
Khi biết được hôm nay đoàn trưởng Phong đưa Quản Tễ ra nhà ga, Trần Ngải Phương nói: "Mẹ chồng em rất tốt, nếu sau này em ở chung với bà ấy thì có lẽ hai người cũng hợp tính nhau."
Cố Di Gia cười đáp: "Hợp lắm ạ, mẹ chồng đối xử với em rất tốt."
Tiếp đó cô kể chuyện Quản Tễ chuẩn bị nước thuốc ngâm chân cho cô, còn xoa bóp các huyệt đạo trên chân cho cô nữa, khi cô bị ốm thì bà ấy lại làm lê hấp đường phèn cho cô uống.
Trần Ngải Phương chăm chú nhìn nhìn em chồng.
Sắc mặt của cô đã không còn nhợt nhạt xanh xao như hồi vừa tới bộ đội vào năm ngoái, nhưng lại không như một người khỏe mạnh bình thường, cô trắng quá mức, chắc hẳn người nào làm bác sĩ cũng có thể nhìn ra được. Có lẽ Quản Tễ cũng nhận thấy điều đó nhưng bà ấy lại không nói gì, ngược lại khi em chồng bị ốm còn hết lòng chăm sóc cô...
Vào giờ phút này, cuối cùng Trần Ngải Phương cũng cảm thấy an lòng.
Quản Tễ là mẹ chồng còn không để ý chuyện đó, chắc hẳn những người nhà của đoàn trưởng Phong cũng sẽ không để ý, nếu sau này em chồng ở chung với người nhà họ Phong thì không cần lo đến đến chuyện có người bàn tán về sức khỏe của cô.
Tuy rằng cô ấy cũng biết là có đoàn trưởng Phong che chở nhưng với tư cách là "người mẹ", cô ấy không khỏi lo cho "con gái".
Đây chính là tâm trạng của Trần Ngải Phương.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Di Gia về nhà, nhân tiện còn trả lại xe đạp cho Tiền Quyên Quyên.
Tiền Quyên Quyên hỏi: "Gia Gia không cần nữa sao? Thật ra chúng tôi ít dùng xe này lắm, nếu cô cần dùng thì không cần trả gấp như vậy đâu."
"Không cần đâu." Cố Di Gia cười đáp: "Mẹ chồng tôi đã về thủ đô rồi."
Nghe thấy thế, Tiền Quyên Quyên cảm thấy hơi bất ngờ: "Mới đó mà bà ấy đã về rồi sao?"
"Đúng vậy, bà ấy ở đây gần một tháng, nhưng không ở lại lâu được vì bà ấy là bác sĩ ở bệnh viện quân y ở thủ đô, khi hết ngày phép thì phải về."
Cố Di Gia dứt lời, cô thấy Quyên Quyên muốn nói lại thôi, cô hỏi: "Quyên Quyên, sao vậy?"
Cô ấy cắn môi: "Nghe nói mẹ chồng của cô là học trò của ông Hồ, tôi vốn định dành ra một khoảng thời gian để nhờ bà ấy đến khám cho tôi..."
Sắc mặt cô ấy có hơi mâu thuẫn, xem ra đang rất rối rắm, dáng vẻ vừa muốn đi lại vừa không muốn đi.
"Cô thấy không thoải mái à? Nếu khó chịu thì nên đến bệnh viện khám đi." Cố Di Gia khuyên nhủ.
Mặt Tiền Quyên Quyên lập tức ửng đỏ, cô ấy nói nhỏ như muỗi kêu: "Không phải không thoải mái, thật ra..."
"Thật ra là gì?" Cố Di Gia hỏi, trước khi cô vốn là người hấp tấp, thật ra cô không thích nói chuyện với những người ấp úng như thế, có chuyện gì thì nói ra, có gì đâu mà ngại.
Nhưng cô cũng biết thời buổi bây giờ con gái còn hơi dè đặt, có mấy chuyện không thể nói thẳng nên cô nhẫn nại thêm đôi chút.
Tiền Quyên Quyên xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, cô nói lí nhí: "Tôi và doanh trưởng La kết hôn đã hơn một năm, thật ra... tôi cảm thấy hơi lo lắng, hay là cơ thể của tôi có vấn đề..."
Nghe thấy thế, Cố Di Gia đã hiểu ra, thì ra là cô ấy muốn mẹ chồng giúp cô ấy khám cơ thể xem thế nào.
"Cô có thể tìm ông Hồ mà." Cố Di Gia cười đáp.
Tiền Quyên Quyên xoa mặt, trong lòng cô ấy thì muốn tìm bác sĩ nữ để nói chuyện này hơn. Mặc dù cô ấy biết tay nghề của ông Hồ rất tốt, nhưng cô ấy cảm thấy tự nhiên hơn khi nói chuyện đó với bác sĩ nữ.
Không chỉ có Tiền Quyên Quyên mà rất nhiều người phụ nữ cũng có tâm tư như thế.
Cố Di Gia cũng biết thế nên nói: "Nếu không ngày mai tôi và cô đến chỗ ông nội Hồ, để ông ấy khám cho cô nhé."
Tiền Quyên Quyên hơi thay đổi sắc mặt: "Có phiền cô không?"
"Không sao đâu, tôi cũng phải đi gặp ông nội Hồ mà."
Nghe thấy thế, Tiền Quyên Quyên cũng thấy yên tâm, cảm kích: "Gia Gia, vậy phiền cô rồi."
Có một cô gái đi cùng thì cô ấy cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Tính tình cô ấy hơi ngại ngùng và dè dặt, thật ra cô ấy cũng xấu hổ nói chuyện này với chị dâu chứ đừng nói chi nói với người đàn ông khác, để cô ấy có thể lấy hết can đảm đi tìm Quản Tễ khám thì quả thật không tệ chút nào. Tiếc rằng khi cô ấy xoắn xuýt tìm đến thì Quản Tễ đã về thủ đô mất rồi.
Cố Di Gia khoát tay, thật ra cô muốn đi thăm ông nội Hồ, cô cảm thấy không có to tát khi cô chỉ có thể tiếp thêm lòng can đảm cho Quyên Quyên thôi mà.