Chương 51: Sợ Hãi 2
Chương 51: Sợ Hãi 2
Chương 51: Sợ Hãi 2
Nghe động tĩnh đó, hàng xóm xung quanh nhao nhao chạy tới xem náo nhiệt.
Nếu Trần Ngải Phương sợ bà ta thì cô ấy không phải là Trần Ngải Phương.
Có người tới ngăn cản nhưng động tác của cô ấy lưu loát, đập phá rất nhanh, chờ những người khác trong nhà anh hai Cố trở về thì cô ấy đã đập xong rồi, trong nhà là một đống hỗn độn.
Vu Hiểu Lan và người nhà anh ba Cố nghe tin cũng chạy tới.
Sau khi nhìn thấy tình huống nơi này, Vu Hiểu Lan và thím ba Cố đều cả kinh, vẻ mặt lập tức xấu đi.
Trần Ngải Phương dám đập tới cả nhà anh hai Cố, thế còn có cái gì cô ấy mà không dám đập?
Trần Ngải Phương không sợ đám người nhà họ Cố này chút nào, ánh mắt cô ấy như muốn ăn thịt người, lạnh mặt nói: "Tôi để lời nói của mình ở đây, nếu người nào lại dám chạy đến trước mặt Gia Gia nói hươu nói vượn, tôi sẽ đánh từng người một!"
Ánh mắt sắc bén của cô ấy đảo qua tất cả mọi người trong nhà họ Cố.
Người nhà họ Cố đều bị bộ dạng dữ tợn này của cô ấy dọa cho sợ hãi.
Trần Ngải Phương này là một người hung hãn, nói được làm được, chỉ sợ đến lúc đó thật sự sẽ trực tiếp tới đập nhà bọn họ.
"Cô, cô làm thế này..." Chú hai Cố tức giận không biết mắng như thế nào, cuối cùng giậm chân nói: "Tôi muốn Minh Thành bỏ cô!"
Trần Ngải Phương mỉm cười một tiếng: "Chú hai, bây giờ đã là thời đại nào rồi, nam nữ có thể ly hôn, nhưng không có chuyện phải để ai nói! Còn nữa, nếu tôi gọi điện thoại cho Minh Thành, chú cảm thấy Minh Thành sẽ ly hôn với tôi hay là anh ấy sẽ trực tiếp tới tìm chú tâm sự, xem hai người bắt nạt em gái anh ấy như thế nào?"
Nghe vậy, tất cả mọi người đều không lên tiếng.
Cố Minh Thành ở quân đội cách xa ngàn dặm, bộ đội ít ngày nghỉ, quanh năm suốt tháng đều không về lấy một lần.
Dần dần, bọn họ gần như quên mất Cố Minh Thành cũng không dễ chọc.
Lúc chọc tới Trần Ngải Phương, nhiều nhất thì bị cô ấy đập phá nhà một lần, nhưng chọc tới Cố Minh Thành...
Không ít người run rẩy, đặc biệt là các anh em nhà họ Cố, bọn họ cảm thấy xương cốt trên người như đang đau nhức.
Lúc bọn họ từng phạm tội, đều đã bị anh họ lớn tuổi nhất là Cố Minh Thành rút dây lưng quất qua, thật sự là bị đánh đau muốn chết.
Cho nên nói cho cùng, bọn họ vẫn sợ Cố Minh Thành, lỡ như Trần Ngải Phương thật sự gọi anh ấy về... Hậu quả như vậy, bọn họ không dám nghĩ tới.
*
Lúc Trần Ngải Phương mang chổi về đến nhà, nhìn thấy Cố Di Gia dẫn hai đứa nhỏ đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn sang.
Cô ấy mỉm cười nhìn về hướng bọn họ, thoải mái nói: "Không cần lo lắng, về sau bọn họ không dám tới nữa đâu."
Bảo Hoa lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt sùng bái nói: "Mẹ ngầu quá đi mất, sau này con cũng muốn giống như mẹ!"
"Tốt nhất là con đừng nên làm thế!" Trần Ngải Phương vội vàng nói: "Mẹ con làm như vậy thật ra là không đúng, chỉ là thời điểm đặc biệt nên chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt."
Nếu bọn họ là người nói lý thì cô ấy cũng không cần như thế, nhưng đám người nhà họ Cố kia...
Trần Ngải Phương âm thầm lắc đầu, vẫn là dùng chổi thôi, cái này dùng thuận tay nhất, bọn họ bị đánh cũng không có ai dám lên tiếng.
Bảo Hoa cái hiểu cái không, tỏ vẻ khó hiểu.
"Bây giờ con không cần hiểu, lớn lên sẽ hiểu." Trần Ngải Phương kéo bọn họ vào nhà.
Cố Di Gia rót một chén canh đậu xanh ướp lạnh cho cô ấy giải nhiệt, nói: "Chị dâu, cám ơn chị, em lại khiến chị nhọc lòng rồi."
Cô là thật lòng thật dạ, cảm thấy chị dâu thật sự quá tốt.
Nguyên chủ có chị dâu như vậy mới có thể thuận lợi mà sống đến bây giờ. Nhưng cũng bởi vì anh trai chị dâu thật sự quá tốt nên mới làm cho cô càng thêm áy náy, luôn cảm thấy là mình liên lụy bọn họ.
Nếu như không có cô, chị dâu đã sớm có thể theo quân, mang con theo đoàn tụ với anh cả.
Cố Di Gia âm thầm hạ quyết tâm, cô nhất định phải mau chóng bồi dưỡng cơ thể thật tốt, ít nhất không thể tiếp tục ốm yếu như vậy, đi xa nhà cũng không có cách nào.
Cô muốn chị dâu có thể mang con theo quân, đoàn tụ với anh cả, không ở riêng hai nơi thế này.
Có điều, trước tiên còn phải giải quyết Khương Tiến Vọng.