Chương 515: Nhờ Chị Dâu Đi Khuyên Nhủ Vợ Tôi 2
Chương 515: Nhờ Chị Dâu Đi Khuyên Nhủ Vợ Tôi 2
Chương 515: Nhờ Chị Dâu Đi Khuyên Nhủ Vợ Tôi 2
Sự phấn khích và mong đợi của Trang Nghi Giai có thể nhìn thấy bằng mắt thường, điều này khiến Cố Di Gia cảm thấy có chút áp lực.
"Cô cũng đừng kỳ vọng quá nhiều, nhỡ đâu ngay cả bản thảo còn không qua được..."
Trang Nghi Giai cười nói: "Nếu như bản thảo không được chấp nhận, không xuất bản được thì tôi sẽ giữ lại tự mình thưởng thức vậy." Sau đó cô ấy lại an ủi Cố Di Gia: "Gia Gia, cô đừng lo, câu chuyện này rất hay, đề tài của nó không chỉ mới lạ, ở nước ta chưa từng có đề tài này với lại ý nghĩa của câu chuyện này rất ấm áp và cảm động, chỉ cần mắt của tổng biên tập không mù thì chắc chắn sẽ không để cho viên ngọc sáng này phủ bụi đâu."
Cố Di Gia: "..."
Thôi kệ đi, Cố Di Gia phát hiện hình như sau Phương Mỹ Di thì cô đã có thêm một cô gái nhỏ mê mình nữa.
Phương Mỹ Di mê cô là vì nhan sắc của cô, còn thứ mà Trang Nghi Giai mê cô chính là tài năng, họ công nhận cô là một người phụ nữ đặc biệt với nội hàm phong phú, tài sắc vẹn toàn.
Nghĩ đến đây, suýt nữa là cô bật cười thành tiếng, cô cũng thấy có chút xấu hổ, thực ra cô chẳng có tài năng gì, chỉ là cô đã trải qua thời đại thông tin của thế hệ sau nên kiến thức của cô mới rộng hơn họ một chút thôi.
Hai người lại thảo luận thêm mấy ngày, sau khi chốt xong tạo hình của nhân vật chính, tình tiết và cốt truyện của câu chuyện thì chuẩn bị bắt tay vào làm.
Trước khi bắt đầu làm, Cố Di Gia đã soạn thảo một bản hợp đồng mời đoàn trưởng Phong và doanh trưởng Hứa đến làm người chứng kiến.
Khi ở nhà, doanh trưởng Hứa cũng đã nghe vợ mình hào hứng nói về chuyện này cho nên khi đến nhà đoàn trưởng Phong, cậu ấy cũng bình tĩnh hơn, sau khi xem xong hợp đồng, cậu ấy tỏ ý nó không có vấn đề gì.
Đoàn trưởng Phong và doanh trưởng Hứa đều không có ý kiến gì nên Cố Di Gia và Trang Nghi Giai đã ký tên.
Sau đó họ mới bắt tay vào làm việc.
Phòng làm việc là ở nhà của Cố Di Gia, nguyên nhân chủ yếu là do cơ thể cô không chịu được lạnh, thời tiết lạnh như thế này, bên ngoài lại thường xuyên có tuyết rơi, cô không thể tùy ý ra ngoài, Trang Nghi Giai tỏ ý cô ấy có thể đến nhà Cố Di Gia.
Cũng may là nhà hai người cách nhau không xa, đi bộ chỉ bảy tám phút là tới nơi.
Khi họ vừa vẽ xong phần đầu, Phương Mỹ Di vừa về đến quân đội đã vội chạy đến chỗ họ.
Phương Mỹ Di thấy hai người đang làm tổ trong phòng làm việc, cô ấy tự mình cầm bản phác thảo bên cạnh lên xem.
Chỉ là khi cô ấy đọc xong, vẻ mặt trông rất phức tạp.
"Sao vậy?" Trang Nghi Giai nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Câu chuyện này không hay sao? Tôi rất thích câu chuyện này đó."
Phương Mỹ Di nhìn Cố Di Gia - một người với vẻ mặt điềm tĩnh, rồi nhìn Trang Nghi Giai - một người hiện rõ sự khó hiểu trên mặt, cô ấy không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, nói: "Chị Trang của tôi ơi, cô không thấy câu chuyện này rất không phù hợp với điều kiện đất nước hiện nay sao?"
Trang Nghi Giai hoàn toàn không nghĩ như vậy, cô ấy ngơ ngác nói: "Có à? Tôi không nghĩ vậy."
Phương Mỹ Di cũng lười để ý đến Trang Nghi Giai, từ lâu cô ấy đã thấy Trang Nghi Giai học nhiều học đến ngớ ngẩn luôn rồi, đầu óc của cô ấy không giống với người bình thường, cô ấy thuộc nhóm người nghệ sĩ trẻ, làm việc chỉ dựa vào sở thích của mình, ít khi xem xét đến hiện thực.
Từ trạng thái hiện tại của cô ấy có thể nhìn ra được điều đó.
Phương Mỹ Di bị ảnh hưởng bởi gia đình, tầm nhìn và cách nghĩ của cô ấy đều khác người, cô ấy nhìn nhận mọi thứ lý trí hơn người khác, ngoài việc ham mê sắc đẹp người ta.
"Gia Gia, câu chuyện này có thể sẽ không quá khả thi, bối cảnh của nó đi trước thời đại quá, chỉ sợ biên tập không chấp nhận đâu."
Cô ấy thầm thở dài trong lòng.
Thực ra nếu chỉ nhìn vào nội dung câu chuyện thì đây là một câu chuyện rất hay, vừa mới lạ vừa hài hước, còn có một chút ấm áp, một cô bé sáu tuổi và một con robot rách nát từ quen biết đến cùng nhau lưu lạc khắp nơi, rõ ràng ngay từ đầu cả hai đều có những bất hạnh riêng nhưng một con người, một robot lại dùng thái độ lạc quan đối đối diện với cuộc sống, nó khiến cho người xem tràn đầy hy vọng vào cuộc sống.
Một câu chuyện rất cảm động, đó đã là một loại thành công rồi.
Nhưng nó đi trước thời đại quá nhiều.
"Tớ biết." Cố Di Gia nhìn cô ấy mỉm cười, kéo cô ấy ngồi xuống: "Nhưng tớ thấy bối cảnh chẳng có gì không hợp cả, tớ có thể làm nhạt một số bối cảnh để sự tồn tại của robot trở nên hợp lý, robot này cũng là một trong những nhân vật chính, không thể bỏ được."
Phương Mỹ Di cau mày, cô ấy lại nhìn bản phác thảo trong tay mình, nếu như bỏ con robot rách nát này đi...