Chương 529: Mất Khống Chế 4
Chương 529: Mất Khống Chế 4
Chương 529: Mất Khống Chế 4
Đoàn trưởng Phong an ủi nói: "Không sao, chúng ta vẫn có thể tiếp tục cố gắng, không thể vì một lần thất bại mà đã từ bỏ ngay..."
Anh vụng về an ủi cô. Anh cũng lo rằng chuyện không thể xuất bản sẽ đả kích lòng nhiệt tình của cô. Chưa nói đến chuyện kiếm tiền hay không, chỉ cần nhìn thấy ngày nào cô và Trang Nghi Giai cũng gồng mình vẽ, anh không muốn đả kích đến nhiệt huyết của hai người.
Cố Di Gia nghe anh an ủi thì không nhịn được mà bật cười.
Xem ra ngày thường đoàn trưởng Phong rất ít khi an ủi người khác. Thế nhưng cô lại cảm thấy rất ấm áp.
"Nếu có thể xuất bản thì chính là mượn may mắn của đoàn trưởng Phong. Chính xác thì cũng là do anh kiểm tra giúp bọn em. Đợi em lấy được nhuận bút, chắc chắn sẽ mời anh ra nhà hàng ăn một bữa."
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, đoàn trưởng Phong cũng cười gật đầu.
Chớp mắt đã đến ngày nghỉ của đoàn trưởng Phong, họ cần phải lên thị trấn mua đồ.
Cố Di Gia cất áo khoác làm cho chú Vinh vào trong túi rồi đi theo anh vào trong thị trấn.
Đến thị trấn, sau khi Phong Lẫm đỗ xe xong, hai người lập tức đi về phía nhà chú Vinh trước.
Thời tiết quá lạnh, hiện tại cũng không có mấy người ra ngoài ăn cơm, cho nên quán cơm nhỏ của chú Vinh vô cùng vắng vẻ.
Chú Vinh nằm trên ghế tựa đặt ở phòng khách, trên người đắp một chiếc thảm lông cũ nát, nghe đài, bên cạnh có một chậu than, bên trên chậu than có một cái siêu đang đun nước, tỏa ra một làn hơi nước trắng đục.
Nhìn thấy hai người đi tới, ông ấy vui vẻ ngồi dậy: "Các cháu đến đấy à? Gần đây chú mới lấy được ít đồ tốt, đang định gọi các cháu đến để đem về."
Nghe thấy lời này, Cố Di Gia đột nhiên nhớ đến nửa tảng thịt lợn mà năm ngoái đoàn trưởng Phong mang về, hóa ra là của chú Vinh.
Năm nay, còn có món đồ tốt nữa...
Trước tiên, đoàn trưởng Phong bảo ông ấy không cần vội rồi tự mình lấy nước, rót cho Cố Di gia một chén. Anh dùng một chiếc khăn tay lót bên ngoài chiếc chén sứ đó rồi đưa vào tay cô để làm ấm.
Chiếc chén sứ được lót khăn tay nên độ ấm vừa đủ. Đôi tay lạnh như băng của Cố Di Gia ôm nó cũng ấm áp thêm vài phần.
Tiếp đó, Phong Lẫm lấy chiếc túi họ mang theo, bỏ chiếc áo khoác từ bên trong ra.
"Ôi! Cái này là làm cho chú đấy à?" chú Vinh vui mừng hỏi.
Chiếc áo khoác này màu đen, làm theo dáng vẻ và phong cách của trang phục thời Đường, bên trong có nhét bông, vô cùng ấm áp.
Chú Vinh yêu thích không buông tay, khen nói: "Tay nghề của Gia Gia tốt quá. Mặc chiếc áo này, có lẽ người ta thấy chú phải gầy đi mười cân."
Chú Vinh có thân hình mập mạp, hơn nữa người phương bắc lại cao, khi trên mặt không cười thì trông có vẻ dữ tợn, nhìn qua đã nghĩ đây không phải người tốt.
Thế nhưng trời sinh ông ấy lại thích cười, cười rộ lên thì vui tươi hớn hở, trông giống như phật Di Lặc nên nhìn có vẻ rất thân thiện.
Lúc này, ông ấy mặc áo khoác, nhìn cả người như bừng lên sức sống.
Phong Lẫm gật đầu nói: "Đẹp, sạch sẽ, gọn gàng."
Ở trong mắt anh, mặc quần áo mà thấy sạch sẽ và gọn gàng chính là đẹp, không thể chờ mong vào ánh mắt của thẳng nam. Thế nhưng chú Vinh vẫn vui vẻ hớn hở, vừa nhìn đã biết là rất vui vẻ.
Buổi trưa, bọn họ ở lại nhà chú Vinh ăn một nồi thịt dê.
Thịt dê tươi mới nấu vô cùng ngon, vừa mềm vừa mọng nước. Chỉ là Cố Di Gia không kiềm chế được cho nên ăn nhiều hơn vài miếng thịt khiến bụng no căng lên.
Cơm nước xong, chú Vinh lôi kéo đoàn trưởng Phong đến hầm giữ đồ ăn. Nơi này có không ít thịt khô, lạp xưởng cùng với cá khô và hoa quả khô.
Trừ cái này ra, giữa giếng trời còn có một con dê vừa mới thịt, nửa con lợn và một cái chân trâu còn tươi.
Tất cả những thứ này đều là thịt đó.
Hai mắt Cố Di Gia sáng lấp lánh hỏi: "Chú Vinh, chú lấy đâu ra nhiều thịt thế này?"
"Này có là gì?" Chú Vinh cười tủm tỉm mà nói: "Đây là chú mua của một người đồng hương. Đồng hương này nuôi mấy đàn dê ở trong núi, lại có quan hệ tốt với chú. Trước kia, bọn chú cùng vào sinh ra tử..."
Những hành vi nuôi trộm dê ở trong núi như thế này thường xuyên xảy ra ở những vùng hẻo lánh.
Phong Lẫm coi như không nghe thấy gì.