Chương 531:
Chương 531:
Chương 531:
Hai người ở trong thị trấn đến tối muộn.
Chủ yếu là vì ban ngày ban mặt mà đưa số thịt này ra ngoài thì không ổn lắm. Chẳng may bị người ta nhìn thấy thì không tốt. Để tránh cho phát sinh việc ngoài ý muốn, họ phải đợi sắc trời tối đi một chút, khi xung quanh không có người qua lại mới lái xe đến đây chở đồ.
Ban ngày không có việc gì, hai người tiện đường đến cửa hàng bách hóa trong thị trấn mua một ít đồ.
Có mấy thứ như kim chỉ này kia, rồi còn có kẹo, bánh quy, hạt để ăn vặt. Tiện đường họ đi mua cả kem dưỡng da... Tóm lại, chỉ cần nhìn thấy, cảm thấy cần thiết thì Cố Di Gia đều mua về.
Mùa đông ở đây thật sự quá lạnh, hơn nữa còn thường xuyên có gió tuyết lớn nên khó ra ngoài. Trong lúc điều kiện thời tiết còn tốt bắt buộc phải nhanh chóng đi ra ngoài mua đồ để bổ sung trong nhà.
Cố Di Gia nhìn qua, lại mua thêm cho chú Vinh một đôi giày bông.
"Giày bông của Chú Vinh quá cũ rồi, mua cho chú ấy một đôi đi, coi như là chúng ta báo hiếu với chú ấy." Cô ngẩng đầu lên, nói chuyện với người đàn ông đứng bên cạnh mình. Dưới bầu trời xanh trong vắt, nụ cười trên mặt cô vừa xinh đẹp vừa rạng rỡ.
Hôm nay chẳng mấy khi trời đẹp. Tuy rằng không thấy mặt trời ló ra nhưng bầu trời lại quang đãng.
Phong Lẫm không nhịn được duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô, gương mặt anh cũng tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cuối cùng, bọn họ xách một túi đồ lớn, mang ra xe cất trước.
Sau khi cất đồ xong, họ lại xách theo đồ mua cho chú Vinh trở về nhà ông ấy.
Chú Vinh thấy bọn họ mua cả đồ cho mình thì trách cứ nói: "Tiêu linh tinh gì thế? Chú ở ngay trong thị trấn, ở đây cái gì chẳng có, cần gì các cháu mua chứ!" Nói thì nói như vậy nhưng trên mặt ông ấy không ngăn được nụ cười, vừa thấy đã biết là trong ngoài bất nhất rồi.
Phong Lẫm nói: "Gia Gia muốn mua!" Anh là một người đàn ông biết nghe lời vợ, vợ nói cái gì thì là cái đó.
Chú Vinh lập tức sửa miệng: "Đúng là con gái mới tri kỷ. Trước kia tên nhóc này chẳng biết chú đây thiếu cái gì hết. Chỉ có Gia Gia là để ý đến chú thôi."
Phong Lẫm: "..."
Đến tận khi sắc trời tối mịt, Phong Lẫm mới đi lái xe đến.
Nhà chú Vinh ở trong ngõ nhỏ, xe không lái vào trong được, chỉ có thể dừng ở đầu ngõ.
Phong Lẫm và chú Vinh cùng nhau mang số thịt cất trong túi da rắn đến chất trong cốp sau xe. Cố Di Gia cầm đỗ rang và thuốc mà chú Vinh làm cho, đi theo phía sau hai người.
Sau khi sắp xếp xong, họ chuẩn bị trở về chỗ ở.
Cố Di Gia thò đầu ra tạm biệt chú Vinh: "Chú Vinh, thời tiết lạnh rồi, chú phải nhớ giữ ấm. Chú phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, có rảnh bọn cháu sẽ đến thăm chú."
Chú Vinh vẫy tay với bọn họ: "Các cháu đi đường cẩn thận. Phong Lẫm lái xe cẩn thận một chút."
Tạm biệt chú Vinh xong, Phong Lẫm lái xe trở về nhà.
Mùa đông, trời tối nhanh, khi họ về đến chỗ ở thì trời đã tối đen từ lâu.
Ban đêm xuống, nhiệt độ không khí càng thấp, gió bắc thổi vù vù. Lúc xuống xe, Cố Di Gia phát hiện có bông tuyết rơi trên mặt mình. Cô ngửa đầu nhìn về phía bầu trời tối tăm, thấy tuyết lại bắt đầu rơi.
Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy Cố Minh Thành từ khu nhà tập thể đi đến.
Cố Di Gia rất ngạc nhiên: "Anh, sao anh lại đến đây?"
Cố Minh Thành nói: "Anh nghĩ bọn em tầm này sẽ về nên qua đây xem sao."
Sau đó, anh ấy cũng không nói thêm gì nữa mà đi dọn đồ với Phong Lẫm, quay đầu nói với em gái mình.
"Gia Gia, thời tiết lạnh rồi, bọn em đến nhà anh ăn chút gì đó đã rồi hẵng về."
Phong Lẫm cầm một cái túi da rắn qua rồi nói: "Dạ, hay là vậy đi."
Nhờ có Cố Minh Thành dọn đồ giúp, Phong Lẫm nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng mà đồ đạc quá nhiều, phải chia thành hai đợt mới có thể dọn hết.
Một tay Phong Lẫm cầm một cái túi da rắn, một tay khác thì nắm lấy tay Cố Di Gia để tránh trường hợp trời quá tối, cô lại sẩy chân ngã.
Còn chưa về đến nhà, ba người đã cảm thấy gió tuyết đang dần lớn hơn.
Khi bọn họ vào cửa, Trần Ngải Phương ở trong nhà chạy ra đón. Nhìn thấy bọn họ dọn đồ thì cũng lập tức chạy qua hỗ trợ.
"Em không cần ra đây đâu." Cố Minh Thành nói với cô ấy: "Vợ à, em đi nấu ít đồ ăn cho các em ấy lót bụng trước đã."
Trần Ngải Phương nghe xong cũng không miễn cưỡng, lôi kéo Cố Di Gia đang được đoàn trưởng Phong nắm tay đi vào trong phòng bếp, để cô ngồi cạnh bếp lò sưởi ấm trước.