Chương 535: Sống Vì Chính Mình 2
Chương 535: Sống Vì Chính Mình 2
Chương 535: Sống Vì Chính Mình 2
"Lúc đó cô có định đi xem thi trượt tuyết không? Chúng ta đi cùng nhau luôn." Cố Di Gia cười nói: "Nghe nói vui lắm đó."
Trang Nghi Giai cười rồi gật đầu.
Cô ấy thu dọn đồ đạc, sau đó vội vã đi về, quyết tâm lần sau khi định nói với Cố Di Gia điều gì đó thì phải xem giờ, đừng để đoàn trưởng Phong nghe thấy.
Vẻ mặt lạnh lùng ấy của đoàn trưởng Phong thật đáng sợ, còn lạnh hơn gió tuyết thổi vù vù bên ngoài.
Sau khi đưa Trang Nghi Giai về, Cố Di Gia đi vào bếp, đoàn trưởng Phong đang ngồi trước bếp lò nấu cơm, trong nồi đã bốc hơi nóng.
Cô nhìn anh híp mắt cười rồi ngồi xuống, cho tay vào túi áo của anh để sưởi ấm.
Cơ thể của đoàn trưởng Phong rất ấm, có thể cảm nhận được hơi ấm khiến người khác yêu thích thông qua quần áo, hơi ấm tràn đầy sức sống.
"Anh Lẫm, hôm nay công việc có nhiều không? Có mệt không anh?" Cô nhẹ nhàng hỏi, có dáng vẻ của một cô vợ quan tâm đến công việc của chồng.
Đoàn trưởng Phong biết tỏng trò này của cô, vẻ lạnh lùng trên mặt đã dịu đi rất nhiều: "Không mệt, trời lạnh, không nhiều việc, khá rảnh."
Mùa đông cũng là mùa "trốn trong nhà", nếu không có việc gì thì người ta sẽ ở nhà, không đi ra ngoài.
Hơn nữa năm nay anh vừa kết hôn, trong quân đội cũng chú ý không giao nhiều việc cho anh, để anh ở nhà với vợ nhiều hơn, đây là sự quan tâm của quân đội đối với các quân nhân.
Cố Di Gia gật đầu, hôn lên khuôn mặt vẫn đang ra vẻ lạnh lùng của anh, nũng nịu nói: "Anh Lẫm, anh vẫn giận em sao?"
"Không giận." Anh nói một cách dứt khoát.
Thế mà bảo không giận, cái giọng cứng ngắc thế kia, ai không thân quen với anh, chắc chắn sẽ bị anh dọa sợ.
Đoàn trưởng Phong trời sinh mang khuôn mặt đáng sợ.
Cố Di Gia lại hôn anh, cả người cô dựa vào lòng anh, hai tay đặt lên cơ bụng của anh, cảm nhận được hơi ấm từ bên trong.
Lúc Cố Di Gia đang dựa vào người anh một cách thoải mái, đoàn trưởng Phong nói: "Doanh trưởng Hứa chỉ nhỏ hơn anh một tuổi."
Cố Di Gia: ???
"Doanh trưởng Tiền, doanh trưởng La, doanh trưởng Liễu lớn tuổi hơn anh."
"Đoàn trưởng Chu, đoàn trưởng Du còn lớn tuổi hơn anh nhiều."
Cố Di Giai: "À, chuyện này..."
Đoàn trưởng Phong kéo cô vào trong lòng, nhìn vào mắt cô hỏi: "Anh là người già thật sao?"
"Tất nhiên là không rồi!" Hai tay Cố Di Gia ôm lấy cổ anh, dựa vào người anh một cách thân mật, nói như rót mật vào tai: "Em chỉ tiện mồm nói thôi mà, nghĩa là anh là đoàn trưởng, không so đo tính toán với những người khác, không tranh đoạt những thứ hư danh với bọn họ, dù sao thì từ trước tới nay anh vẫn giỏi mà, em tự hào về anh, nghe nói anh toàn giành hạng nhất, trong lòng em cảm thấy tự hào lắm..."
Dứt lời, vẻ mặt của đoàn trưởng Phong cũng đã dịu lại.
Anh véo má của người đang nằm trong lòng mình, vì từ bé cô đã hay bị ốm, dù bây giờ cố gắng ăn uống, cũng không mập được mấy, khung xương mảnh mai, da thịt mềm mại, láng mịn, đôi mắt trong veo, nhìn cô giống như thiếu nữ mới lớn, chỉ sợ khi đứng cùng anh trông cô sẽ trẻ hơn.
Đoàn trưởng Phong chưa từng cảm thấy mình lớn tuổi nhưng khi gặp cô anh lại thấy vô cùng bận tâm vì hai người chênh nhau tám tuổi.
Vì bận tâm nên không thể chịu nổi khi nghe người khác nói anh lớn tuổi, mà người nói lại là vợ anh.
Cố Di Gia thở phào khi thấy vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh đã nhạt dần.
Cô cứ nghĩ rằng mình làm nũng như thế nên thì chuyện này coi như đã xong, ai ngờ đoàn trưởng Phong lại muốn tính sổ.
Ngày hôm sau, Cố Di Gia ngủ một giấc đến gần trưa, sau đó cô tức giận đến nỗi cắn vào chăn, coi chăn là người nào đó mà cắn.
Đến khi đoàn trưởng Phong quay về, bế cô ra khỏi giường, cô lại tức giận lao đến cắn vào cổ anh, ậm ừ nói: "Anh không được dùng vũ lực."
Đoàn trưởng Phong ôm lấy cô gái nhào vào lòng mình một cách đầy yêu thương, đôi mắt sâu thẳm: "Xem ra tinh thần của em tốt lắm nhỉ."
Đối diện với ánh mắt của anh, Cố Di Gia lập tức giả vờ yếu đuối: "Không, không ổn tí nào, cảm giác muốn nằm dài cả ngày." Sau đó, cô trừng mắt nhìn anh: "Tại anh hết đấy, đã bảo là em không muốn rồi mà..."
Vành tai đoàn trưởng Phong hơi đỏ lên, ho nhẹ: "Thì anh đang chứng minh với em rằng anh còn trẻ mà, không phải sao?"
Cố Di Gia: "..."
Hóa ra là thế, đoàn trưởng Phong là kiểu người "quân tử trả thù mười năm chưa muộn"!
Cô thẹn quá hóa giận: "Em bảo anh rồi, em chỉ nói linh tinh thôi, chỉ là khiêm tốn trước mặt người lạ nên nói như thế, chứ không có ý chê anh già... Không phải, không phải đâu, anh không già thật mà, còn chưa đến ba mươi nữa."
Thấy ánh mắt của anh trở nên nguy hiểm, cô vội vàng đổi cách nói, thầm oán trách trong lòng, dường như đối với đoàn trưởng Phong, tuổi tác là nhược điểm của anh, không nên nhắc tới.
Đoàn trưởng Phong cảm thấy bất lực vì cô, bèn ôm cô dậy đi ăn trưa.
Sau khi đút cơm cho cô, anh lại ôm cô về phòng, mát xa thắt lưng và chân cho cô, nói: "Còn chỗ nào đau không?"
"Cả người đều đau, giống như chạy ba nghìn mét ấy." Cô nói thẳng ra rồi bảo anh mát xa cho cô.