Chương 540: Xuất Bản 1
Chương 540: Xuất Bản 1
Chương 540: Xuất Bản 1
Vào buổi tối, tất cả các người thi đua trượt tuyết đã trở lại.
Cố Di Gia đang ngồi bên đống lửa vẽ tranh, chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô nhìn sang thì phát hiện là hai vợ chồng doanh trưởng Hứa và Trang Nghi Giai đang đi tới.
Cô thấy trên tay doanh trưởng Hứa cầm một miếng thịt lợn tươi nặng khoảng năm ký.
Doanh trưởng Hứa cười toe toét nói: "Đoàn trưởng, hôm nay tôi đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi trượt tuyết, đây là thịt lợn từ phần thưởng, tôi và Nghi Giai ăn cũng không hết được nên gửi một ít cho anh và chị dâu."
Phong Lẫm từ chối: "Không cần đâu, các cậu có thể giữ lại để dành ăn."
Nhưng doanh trưởng Hứa lại kiên trì nói: "Đoàn trưởng, anh và chị dâu thường xuyên chăm sóc tôi và Tiểu Trang rất tốt, đây là việc nên làm, anh cứ nhận đi, nếu không sau này chúng tôi sẽ không nhận sự đỡ của các anh."
Chưa kể sự quan tâm của đoàn trưởng đối với những người lính này, chị dâu và vợ cậu ấy đã hợp tác xuất bản truyện tranh, nếu truyện tranh được xuất bản thì vợ cậu ấy sẽ có công việc ổn định, không phải đi làm xa nhà, không có gì có thể tốt hơn thế nữa.
Đây có thể coi là giải quyết được vấn đề việc làm của người nhà quân nhân, cậu ấy vô cùng biết ơn.
Trang Nghi Giai cũng nói chuyện với Cố Di Gia.
Mặt cô ấy đỏ bừng, đầy hưng phấn: "Lão Hứa nhà tôi đã giành chức vô địch trong cuộc thi trượt tuyết này, cô không thấy được, lúc đó anh ấy từ trên đỉnh núi trượt xuống rất nhanh và giỏi..."
Lúc này, Trang Nghi Giai giống như một người hâm mộ nhỏ bé, khen ngợi người đàn ông của mình đến nỗi cả trái tim cô ấy đều đổ dồn lên người cậu ấy.
Cố Di Gia nghe với vẻ thích thú, không ngờ doanh trưởng Hứa lại giỏi như vậy.
Nhưng nghĩ lại, doanh trưởng Hứa là người cùng trung đoàn, là lính dưới quyền của đoàn trưởng Phong, cậu ấy tài giỏi cũng có nghĩa là đoàn trưởng Phong cũng tài giỏi hơn, nên cô cũng rất vinh dự.
Sau khi vợ chồng doanh trưởng Hứa rời đi, Phong Lẫm lấy miếng thịt lên hỏi: "Gia Gia, tối nay em muốn ăn gì? Có muốn ăn thịt kho tàu không?"
"Em muốn ăn lẩu." Cố Di Gia nói: "Thời tiết lạnh quá, ăn lẩu là thích hợp nhất."
Đương nhiên là Phong Lẫm sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, đúng lúc hôm nay anh đã hầm xương, dùng nước súp xương làm nước cốt, còn cắt một ít thịt dê, thịt bò và các loại rau củ để ăn cùng với lẩu.
Nhưng vào buổi tối, đoàn trưởng Phong nhận được một nhiệm vụ, ngày mai phải vào thành phố.
Đoàn trưởng Phong thầm vui mừng vì ngày mai anh không phải đưa cô đi trượt tuyết vì anh có nhiệm vụ.
Cố Di Gia rất thất vọng, nhìn anh nói: "Ngày mai không phải anh được nghỉ sao?"
Vì hôm nay có cuộc thi trượt tuyết nên mọi người không cần phải đi làm, ngày mai là ngày nghỉ chính thức, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để ngày mai đi trượt tuyết với đoàn trưởng Phong.
Đoàn trưởng Phong nói: "Sáng sớm mai anh sẽ vào thành phố, khi về sẽ mang đồ ăn về cho em. Thế em có muốn mua gì không?"
Cố Di Gia lười biếng nằm trên giường: "Em không muốn mua gì, cũng không muốn ăn."
Ở thời đại này, đồ vật bày bán ở bên ngoài cũng không khác nhau mấy, nếu không phải do thức ăn sau này phong phú, cô thật sự không thể kích thích được cảm giác thèm ăn, hơn nữa cơ thể cô không đủ khỏe, có rất nhiều thứ cô ăn không được, cho nên cô lại càng không có hứng thú với chúng.
Đoàn trưởng Phong xoa đầu cô, ôm cô vào lòng rồi hôn lên mặt cô.
Cố Di Gia quay đầu không cho anh hôn, cô hơi khó chịu nói: "Lần sau anh nghỉ ngơi, anh phải dẫn em đi trượt tuyết đó."
Đoàn trưởng Phong: "..."
Có vẻ như cô sẽ không bỏ cuộc nếu anh không đưa cô đi trải nghiệm một lần.
Cuối cùng đoàn trưởng Phong cũng đồng ý, lúc này cô mới quay lại hôn lên mặt anh nhiều lần với nụ cười rạng rỡ, giống như một chú cún đang cố gắng làm hài lòng chủ nhân của nó.
Ngày hôm sau, đoàn trưởng Phong ra ngoài từ sáng sớm.
Cố Di Gia ngủ đến khi mặt trời lên cao, lười biếng bò ra khỏi giường, ăn sáng xong thì đặt bàn lên giường bắt đầu vẽ, lơ đãng suy nghĩ, không biết khi nào Phương Mỹ Di mới trở về.
Sau khi Phương Mỹ Di thu dọn đồ đạc, cô ấy đến gặp tổng biên tập để xin nghỉ phép.
Tổng biên tập biết nhà cô ấy ở bên phía quân đội, cô ấy phải bắt xe quân đội về nên thoải mái đồng ý với cô ấy, đồng thời cảnh báo: "Lần này cô về, nhớ tìm Nghi Gia, yêu cầu họ nhanh chóng chuẩn bị nhiều bản thảo hơn, thuận tiện đưa bản thảo kỳ xuất bản tiếp theo đến cho tôi."