Chương 572: Sống Để Chịu Tội Còn Đáng Sợ Hơn Chết 1
Chương 572: Sống Để Chịu Tội Còn Đáng Sợ Hơn Chết 1
Chương 572: Sống Để Chịu Tội Còn Đáng Sợ Hơn Chết 1
Vài ngày sau, Cố Di Gia lại đi thăm Tiền Quyên Quyên.
Tinh thần Tiền Quyên Quyên lúc này quả nhiên đã tốt hơn nhiều, cũng không còn mệt mỏi nằm trên giường nữa.
Vốn dĩ sau tết Nguyên tiêu, trường học đã khai giảng, Tiền Quyên Quyên phải quay lại đi dạy, nhưng bởi vì phản ứng nôn nghén của cô ấy quá dữ dội nên đành xin nghỉ vài ngày, đợi khi nào cơ thể ổn định hơn mới quay về, đồng thời tạm thời nhờ các giáo viên khác dạy thay.
"Cô thấy cơ thể thế nào rồi?" Cố Di Gia mang tới một bình củ cải muối để lên mặt bàn, lo lắng hỏi: "Em bé vẫn ổn chứ?"
Tiền Quyên Quyên cười nói: "Cảm ơn Gia Gia, đã tốt hơn nhiều rồi, bây giờ cũng không còn phản ứng kịch liệt như trước nữa, cuối cùng cũng có thể ăn một chút rồi." Thấy Cố Di Gia còn mang theo đồ tới, cô ấy hơi ngại ngùng nói: "Gia Gia, cô đừng khách sáo như thế, cô cứ thế thì sau này sao tôi còn dám để cô tới nhà tôi nữa chứ?"
Lần trước cô tới thăm mang theo một miếng thịt khô béo ngậy và hai cây lạp xưởng, lần này thì mang theo bình củ cải muối, sao cô ấy có thể cứ nhận đồ của cô mãi như vậy được.
Cố Di Gia nói: "Bình củ cải muối này không giống với mấy đồ bán bên ngoài đâu, là đầu bếp tự tay muối đó, cực kỳ ngon, cô ăn rồi thì nhất định sẽ cảm thấy thèm ăn."
Thật ra đồ này do chú Vinh muối.
Chú Vinh không chỉ biết nấu ẩm thực dược liệu mà những món ăn khác cũng biết làm một chút, chắc là nhờ bàn tay đầu bếp điểm hóa, nấu món ăn hàng ngày cũng rất ngon, cô là người hay bắt bẻ mà cũng cảm thấy ngon vô cùng.
Tiền Quyên Quyên nghe vậy không khỏi nhớ tới thịt khô mà hôm qua doanh trưởng La lấy đi xào là do Cố Di Gia mang tới.
"Thịt khô mà cô mang qua mùi vị cũng không giống với đồ bán ở bên ngoài, ăn ngon lắm, khiến tôi nhịn không được muốn ăn thêm cơm."
Cố Di Gia cười nói: "Thịt khô này cũng là do người đầu bếp kia tự mình làm."
Tiền Quyên Quyên nghe cô nói xong thì cảm thấy vô cùng thích thú món củ cải muối này, đồng thời cũng ngại ngùng nói: "Gia Gia, cảm ơn cô."
Khẩu vị cô ấy mấy nay không tốt, hiếm khi ăn được món gì, cho nên cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn nhận lấy đồ Cố Di Gia đưa qua.
Cố Di Gia tỏ vẻ không có gì cả, phụ nữ có thai và em bé mới là người quan trọng nhất, khách khí cái gì chứ.
"Hôm tết Nguyên tiêu, lão La đưa tôi đi bệnh viện tìm ông Hồ, ông cụ giỏi thật đấy, không hề hoảng hốt mà châm cứu cho tôi vài chỗ mà cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn." Tiền Quyên Quyên thầm cảm thấy may mắn nói: "May mà tôi nghe cô đi bệnh viện, nếu không thì không biết tôi còn phải nôn tới khi nào nữa."
Cố Di Gia kinh ngạc: "Hóa ra là ông nội Hồ ra tay à, ông ấy không kê thuốc gì đấy chứ?"
"Không có đâu." Tiền Quyên Quyên rót cho cô một chén nước: "Ông Hồ nói thuốc có ba phần độc, nói tôi không cần uống thuốc gì cả, cách hai ngày lại tới chỗ ông ấy châm cứu một chút là được rồi."
"Vậy là tốt rồi, nghe lời ông cụ là chuẩn chỉnh, không sai đâu."
Tiền Quyên Quyên cười gật đầu, cô ấy vô cùng tin phục vào y thuật của ông Hồ, cảm khái từ tận đáy lòng: "Tài nghệ mà tổ tiên chúng ta lưu truyền lại quả nhiên tốt thật."
Nôn nghén giống như cô ấy mà bên Tây y không thể nào giúp cô ấy đỡ nôn, hơn nữa phụ nữ có thai cũng không thể uống thuốc gì cả.
Trước kia Tiền Quyên Quyên không hề chú ý đến Trung y, nhưng sau khi trải qua việc điều trị thân thể và nôn nghén, cô ấy vô cùng tin tưởng vào Trung y mà tổ tiên để lại.
"Đây là chuyện đương nhiên rồi." Cố Di Gia kiêu ngạo gật đầu, nói: "Nhưng mà muốn thế phải học thành thạo mới được, không phải ai cũng tài giỏi được như ông nội Hồ."
Cô sợ cô gái này quá tin tưởng vào Trung y, sau này có vấn đề gì cũng tìm Trung y, lỡ như gặp phải người nào đó không có y thuật rồi bị lừa đảo thì không ổn, cho nên cô phải làm chút công tác phòng ngừa mới được.
Cố Di Gia phát hiện Tiền Quyên Quyên đang may quần áo cho con nít, nhìn kích thước có thể nhận ra là đang chuẩn bị cho con cô ấy.
Cô tò mò cầm nó lên xem, cô chưa từng may quần áo nhỏ như thế này.
Tiền Quyên Quyên nói: "Nghe nói da trẻ sơ sinh rất nhạy cảm, tốt nhất là nên mặc quần áo cũ. Có điều chỗ chị dâu tôi cũng chẳng có quần áo cũ nào, nên tôi chỉ có thể tự mình chuẩn bị một chút."
Những gì Tiền Quyên Quyên nói không đúng sự thật lắm, thật ra là doanh trưởng La ghét quần áo mà trước kia Tiền Đức Thắng đã từng mặc qua, hơn nữa Tiền Đức Thắng sinh ra ở dưới quê, quần áo của cậu bé đều đã bị bà cụ Tiền bán cho họ hàng thân thích hết rồi, vốn dĩ cũng chẳng còn lại cái nào.
Bất đắc dĩ, cô ấy chỉ có thể mua vải về may mà thôi.